Chương 11.2: Con Đường Theo Đuổi Lại Chồng Rất Khó Khăn

Viên Trạch lại im lặng, Thịnh Cẩm suýt chút nữa bị thái độ của Viên Trạch chọc giận đến phát điên, được rồi, Viên Trạch sẽ không nói cho cô biết Bạc Lượng Thâm ở đâu chứ? Sau đó, cô ấy sẽ tự mình tìm thấy anh ấy.

Thịnh Cẩm mở cửa xe bước xuống xe, cô trở lại phòng ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạc Lượng Thâm, điện thoại đổ chuông nhưng không có người bắt máy.

Để tránh cô ấy, Bạc Lượng Thâm thậm chí không trả lời điện thoại?

Cô đã nói sẽ không ly hôn với anh, nhưng tại sao anh lại không tin vào cô? Chắc chắn, cô ấy đã lừa dối Bạc Lượng Thâm nhiều đến mức Bạc Lượng Thâm không muốn tin vào bản thân mình nữa.

Thịnh Cẩm đau khổ nằm trên giường, lúc này điện thoại di động của Thịnh Cẩm vang lên bên cạnh, Thịnh Cẩm cầm lên xem, thấy ID người gọi đến liền yên tâm, Thịnh Cẩm vội vàng trả lời:

- Alo

Giọng nói lo lắng của Thịnh An Tâm từ trong điện thoại truyền đến:

- Chị à, em và mẹ vừa trở về Trung Quốc thì nghe bố nói chị và anh trai bị tai nạn xe, bây giờ chị thế nào rồi? Chị có sao không? còn ở bệnh viện không?

Thịnh An Tâm có một số vấn đề ở trường đại học nước ngoài, vì vậy cô ấy và Lục Nhược Tâm ở lại nước ngoài thêm vài ngày và Thịnh Minh đã không nói với họ bất cứ điều gì trong vài ngày, vì vậy Thịnh An Tâm và Lục Nhược Tâm không hề biết gì cả.

Hôm nay hai người vừa trở về Trung Quốc, từ Thịnh Minh biết được rằng Thịnh Thi Nam và Thịnh Cẩm bị tai nạn xe hơi một tuần trước, Lục Nhược Tâm vội vàng bảo Thịnh An Tâm gọi điện hỏi thăm.

Rốt cuộc, Lục Nhược Tâm sợ Thịnh Cẩm vẫn còn giận bà đã bà ép cô kết hôn với Bạc Lượng Thâm và cô không muốn trả lời điện thoại của mình, vì vậy bà đã nhờ Thịnh An Tâm gọi cho Thịnh Cẩm.

Lục Nhược Tâm ngồi bên cạnh Thịnh An Tâm và nghe điện thoại, giọng nói của Thịnh Cẩm từ trong điện thoại:

- An Tâm, chị đã xuất viện, chị ấy không sao, em và mẹ không cần lo lắng cho chị đâu.

Lục Nhược Tâm nháy mắt với Thịnh An Tâm và bảo cô ấy tiếp tục hỏi, Thịnh An Tâm ngay lập tức hiểu ý của Lục Nhược Tâm:

- Chị, sau khi xuất viện chị có ở biệt thự của anh rể không?

- Ừ, có chuyện gì vậy?

- Không có việc gì, chỉ là mẹ và em muốn gặp chi, cũng không biết có tiện hay không.

Thịnh Cẩm cười nói:

- Em là em gái chị, mẹ và em đến thăm chị sao có thể không tiện? Khi nào thì em đến? Chị kêu quản gia đi chuẩn bị.

Thịnh An Tâm liếc nhìn Lục Nhược Tâm, rồi nói:

- Ngay chiều nay luôn đi chị, một tiếng rưỡi nữa em và mẹ sẽ tới gặp chị.

- Được, chị sẽ chờ hai người.

Thịnh Cẩm vừa nói xong, Thịnh An Tâm liền cúp điện thoại, cô cười nũng nịu, sau đó đứng dậy đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ váy sạch sẽ đi vào phòng tắm tắm rửa.

Vì bị nổ trên lưng nên tuần này cô chỉ lau người không dám tắm, bây giờ vết vảy trên lưng đã lành, cô có thể tắm, Thịnh Cẩm đương nhiên phải tắm. bồn tắm.

Thịnh Cẩm nhanh chóng vào phòng tắm để tắm, sau đó đứng trên bồn rửa mặt nhìn lưng mình, bởi vì lớp vảy còn chưa bong ra nên đen như mực, nhìn rất xấu.

Tấm lưng mịn màng của cô đã trở nên xấu xí như vậy, liệu sau này A Thâm có mất đi ham muốn chạm vào cô không?

Không, cô ấy phải mua một số loại thuốc thảo dược và tự làm kem trị sẹo, cô ấy muốn làm cho lưng của mình trông đẹp trở lại. Để cho A Thâm sẽ không chán ghét cái lưng này của cô

Thịnh Cẩm nhìn bóng lưng cô một lúc rồi nhanh chóng mặc quần áo rồi đi đến bàn trang điểm trang điểm lại, sắc mặt cô bây giờ tái nhợt quá, phải trang điểm một chút để không làm em gái lo lắng và mẹ.

Thịnh Cẩm tắm rửa và trang điểm, gần một giờ trôi qua, Thịnh Cẩm đi dép lê xuống lầu, cô nhờ quản gia chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ và trái cây, sau này cô sẽ dùng để chiêu đãi mẹ và chị gái.

Sau khi ra lệnh cho quản gia, Thịnh Cẩm ngồi trên ghế sô pha đợi mẹ và em gái đến, trong lúc chờ đợi, Thịnh Cẩm lấy điện thoại di động ra và gửi cho Bạc Lượng Thâm một tin nhắn:

- A Thâm, mẹ và em gái tới biệt thự thăm em, nếu như anh không ở đây, mẹ và muội muội sẽ cảm thấy anh không quan tâm tới em, cho nên anh có thể trở về không?

Tin nhắn Thịnh Cẩm gửi cho Bạc Lượng Thâm dường như biến mất và Bạc Lượng Thâm không thể đọc lại.

Thịnh Cẩm đau lòng lẩm bẩm:

- Bạc Lượng Thâm, nếu tối nay anh không xuất hiện nữa, tôi sẽ gϊếŧ anh!

Sau khi Thịnh Cẩm lẩm bẩm, cô ấy gửi một tin nhắn khác cho Bạc Lượng Thâm: "A Thâm, nếu anh thực sự bận rộn, hãy tiếp tục, tôi sẽ giải thích với mẹ và em gái của tôi."

Dựa trên những gì cô ấy đã làm với Bạc Lượng Thâm trước đây, cô ấy không có quyền gì để tức giận Bạc Lượng Thâm cả.

Vì người đáng giận nên lạnh nhạt từ đầu đến cuối.

Khi Thịnh Cẩm nghĩ lại tất cả những việc mình đã làm với Bạc Lượng Thâm trước đây, cô cảm thấy vô cùng đau khổ, con đường theo đuổi chồng dường như rất khó khăn.

Nhưng cô ấy sẽ không bỏ cuộc, bất kể Bạc Lượng Thâm làm gì với cô ấy trong cuộc đời này, cô ấy sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.