Đêm đã về khuya, bên ngoài bất ngờ kéo đến một cơn mưa lớn.
Vậy nhưng điều này dường như cũng không ảnh hưởng đến khung cảnh long trọng của buổi tiệc đang diễn ra trên con tàu du lịch hạng sang kia.
Lúc này trên chiếc tàu sang trọng nọ sớm đã chật kín người.
Có tiếng cười nói vui vẻ của đàn ông và phụ nữ, cũng có người ca hát và nhảy múa vô cùng phấn khích.
Trên chiếc du thuyền sang trọng, tầng hầm nhỏ phía dưới vô cùng bừa bộn. Đột nhiên lại vang lên tiếng khóc lớn của một đứa bé làm cho Bạch Hạ giật mình thức giấc sau cơn mê man.
Bên ngoài ánh sáng từ sấm chớp kéo vàng rầm trời, đồng thời chiếu thẳng về phía khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ bên cửa sổ.
Khuôn mặt béo ú, sưng tấy lại đen đúa thiếu sức sống vô cùng trầm trọng, dễ dàng nhận ra tình trạng da rất kém, quầng thâm dưới mắt cũng vô cùng nặng nề.
Vậy nhưng nếu như nhìn thật kỹ, có thể nhìn thấy ngũ quan của cô nàng lại vô cùng xinh đẹp, ngoại trừ cơ thể có chút quá khổ thì mọi thứ đều vô cùng đáng ngưỡng mộ.
Vậy nhưng giờ đây dưới mắt người phụ nữ kia lại có quầng thâm nghiêm trọng, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đã gầy gò nay lại càng đáng sợ như bóng ma.
“Im lặng, tại sao ngươi lại khóc cơ chứ?”
Ở trong góc của căn phòng, lại xuất hiện một người phụ nữ mặc váy trắng đang từ từ tiến lại gần đứa bé nhìn cô ánh mắt đầy hoảng sợ đằng kia.
Người phụ nữ dùng đôi bàn tay trắng trẻo của mình ra sức bịt miệng đứa trẻ lại, mặc kệ sự vùng vẫy cũng không hề có ý định buông tha.
Tiếng khóc dần dần yếu đi, đôi bàn tay đang hoảng loạn của đứa bé cũng bắt đầu rơi xuống.
“Cục cưng, cục cưng của tôi.”
Bạch Hạ đột nhiên ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, sau đó điên cuồng lao thẳng về phía trước.
Sấm chớp bên ngoài vẫn kêu lên liên hồi, dưới ánh đèn rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào, cô đã nhìn thấy Bạch Tuyết đang ném đứa bé vào nôi một cách mạnh bạo.
Lòng cô co thắt dữ dội, cô ta đã làm gì với con mình vậy chứ!
“Con yêu, đừng làm mẹ sợ, mau tỉnh dậy nói gì đó với mẹ đi, nói rằng con vẫn còn sống. Con không thể chết, nếu còn chết mẹ biết phải làm sao đây!” Bạch Hạ điên cuồng ôm đứa bé vào lòng, vậy nhưng bé con trong l*иg ngực sớm đã không cảm nhận được hơi thở.
“Các người đều khốn khϊếp, đáng chết như nhau, mau chết hết đi!” Người phụ nữ ở phía bên kia dường như đã mất hết kiểm soát lạnh lùng hét lên.
Bạch Hạ chỉ có thể ôm lấy đứa trẻ trong tay trong lòng đầy lạnh lẽo.
Cô tận mắt nhìn thấy hai đứa trẻ bé xinh dễ thương đã từ từ tắt thở, tay chân mất hết sinh lực từ từ buông thõng, sau đó mềm mại nằm trong nôi nhỏ.
Trái tim của Bạch Hạ cuối cùng cũng không thể giữ vững được nữa.
“Không được, con của tôi, bảo bối của tôi…Con không thể bỏ rơi mẹ được, con không thể chết!” Bạch Hạ nước mắt đỏ hoe quay đầu nhìn về phía Bạch Tuyết phía sau “Bạch Tuyết, Sao cô có thể tàn nhẫn đến như vậy? Cô đã cướp đi Ân Cố, vậy mà bây giờ còn đến đây cướp đi con của tôi sao?”
Bạch Hạ sau đó cứ như phát điên lao thẳng về phía cô gái ở đằng kia nhanh chóng đẩy cô ta ngã xuống đất.
Bạch Tuyết nở một nụ cười, khóe miệng nhếch lên đầy vui vẻ “Xấu xa? Tôi sao? Làm sao có thể cơ chứ? Chính là cô đã mang thai một đám nghiệt chủng, sau đó lại phát điên vì áy náy nên đã tự tay gϊếŧ chết máu thịt của mình. Làm sao tôi có thể trở thành một kẻ xấu được cơ chứ?”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Bạch Hạ nhìn Bạch Tuyết ở dưới đã sớm phát điên Không thể tin được đầy hoảng sợ.
“Theo nghĩa của nó thôi, ai có thể tin rằng một người tốt bụng thậm chí không thể gϊếŧ một con kiến như tôi sẽ hại người được cơ chứ? Dù sao tôi cũng không giống cô, một con người từ đầu đã luôn ác độc như vậy. Sẽ là điều bình thường nếu như cô muốn che giấu tội lỗi của bản thân mà ra tay với con của chính mình.”
Bạch Tuyết lúc này đã bị ngã xuống đất, dù đang bị Bạch Hạ bóp chặt cổ nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười tà ác.
“Không, bọn chúng không phải con hoang, chúng là con của Ân Cố.”
Nước mắt của Bạch Hạ lúc mấy giờ đã không nhịn được rơi xuống, khó khăn nhìn thẳng về cô gái nằm phía dưới.
Làm sao cô ta có thể làm thế với cô cơ chứ?
Cô từng đối xử với cô gái này cứ như em ruột của mình, vì cô ta mà gánh chịu rất nhiều tội lỗi, thậm chí còn tình nguyện vì cô ta mà rời khỏi Ân Cố. Vậy mà bây giờ người này lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để buộc tội cô một cách an ủi như thế sao?
“Đúng vậy, chúng nó là con của Ân Cố, nhưng hiện tại bọn nó đều chết hết rồi, cũng không ai tin rằng bọn nó là con của Ân Cố cả. Hôm nay là buổi tiệc sinh nhật mừng sinh ba, vậy nhưng các người lại bị nhốt ở đây không phải là quá nực cười rồi hay sao?”
Bạch Tuyết nụ cười nhưng trên khuôn mặt kia lại không hề mang dáng vẻ ngây thơ, mà trong ánh mắt chỉ toàn là sự độc ác đến đáng sợ.
Cứ như thể cô ta hận không thể đem cô đẩy thẳng xuống địa ngục, đời đời kiếp kiếp không thể tái sinh.