Editor: Trâm Rừng
Đến giờ tan làm, Phù An An lại đến cửa hàng áo mưa với số tiền lương vừa nhận được.
Chỗ đó cách đây không xa, để tiết kiệm vài đồng đi xe, Phù An An đã mặc quần mưa và ủng đi mưa lội trong mưa. Vì trời mưa xối xả nên cửa hàng của ông chủ cũng đông khách, buôn bán cực tốt.
Bảng hiệu cho thuê cửa hàng đã bị lấy xuống đổi thành bảng ghi dù che mưa giá đặc biệt 46 đồng.
Phù An An mắt nhìn cây dù che mưa giá đặc biệt kia, hôm trước chỉ bán 30 đồng hai cái. Bây giờ đã tăng giá gấp hai ba lần, đúng là công việc kinh doanh dựa vào trời ăn cơm.
Ngoài những người khách lẻ, còn có hai chiếc xe tải màu đen đậu trước cửa, những người mặc áo liền quần bên cạnh họ khiêng những chiếc hộp lớn đã được đóng gói từ cửa hàng áo mưa lên xe tải, còn có một nhóm đàn ông mặc vest và đeo kính râm đứng xung quanh.
Nhìn giống như The Matrix??? , dáng vẻ kiểu như là“ đừng nhìn ta, ta không dễ trêu chọc đâu.”
Phù An An nuốt nước miếng, đợi bọn họ lái xe đi rồi mới đi vào.
“Này, cô bé lại đến rồi, lần này muốn mua cái gì đây?” Ông chủ nhìn Phù An An, rũ bỏ vẻ uể oải lúc trước nhiệt tình chào hỏi.
"Ông chủ vẫn còn quần chống thấm nước, ủng đi mưa và áo mưa không ? Tôi muốn mua thêm một ít." Phù An An hỏi.
"Còn chứ nhưng giá cả so với trước đây cao hơn một chút." Bởi vì đột nhiên mưa to, cửa hàng của hắn kinh doanh tốt lên rất nhiều, đặc biệt sản phẩm cũng không bán hạ giá nữa nên hắn cảm thấy có chút tự hào, "Nhưng nếu cô mua nó, anh trai tôi có thể giảm giá cho cô."
Cô đã mua một bộ ba món gồm ủng đi mưa, quần đi mưa và áo mưa từ ông chủ, tuy đã được giảm giá nhưng cô cũng tốn hơn hai tờ tiền màu đỏ. Hầu bao ngày càng rỗng, Phù An An hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu nói " hận một đồng không thể bẻ đôi ra mà xài"
Lúc này cô đặc biệt muốn cầu xin ông trời cho cô lấy vận may của mình để đổi một cái máy rút tiền xài mãi không hết trong cái trò chơi sinh tồn này. Nhưng cô suy nghĩ kỹ lại hay là bỏ đi, suy cho cùng, tiền mất đi thì có thể kiếm lại được, nhưng nếu may mắn mất đi thì thật là khốn khổ.
Phù An An thực hiện một cái nắm tay "rút lại" về phía bầu trời, và giây tiếp theo, trời giáng cho cô một tiếng sấm khiến mọi người kinh hoàng.
“Lời trẻ nhỏ vô tư, ông trời ơi, lời trẻ nhỏ vô tư nha.” Phù An An liền vội vàng đem đồ che mưa đội trên đỉnh đầu chạy vè phía nhà thuê của mình, trong miệng còn không quên lẩm bẩm “ xem trên mặt mũi ông nội của tôi mỗi tháng mùng một mười lăm đều dâng hương cúng bái ông xin ông đừng tính toán với tôi.”
Thành phố Hải Ly Ngày thứ 5, mưa lớn tiếp tục
Phù An An bắt đầu tích trữ nhiều lương thực hơn. Không chỉ đồ ăn, cô còn mua hai chiếc phao bơi hình tròn.
Thành phố Hải Ly ngày thứ sáu, mưa to tiếp tục.
Sau ba ngày mưa lớn liên tiếp, hệ thống thoát nước của thành phố gặp sự cố, mưa lớn làm ngập các trung tâm thương mại, bãi đậu xe, tàu điện ngầm, v.v. Taxi và xe buýt trên đường đột nhiên trở nên rất đông đúc.
Mưa to cùng mặt đường trơn trợt làm nhiều vụ tai nạn xe cộ đã xảy ra, ngày tại trên đường chỗ Phù An An đi làm, một cái xe nhỏ đυ.ng phải một chiếc xe buýt. Chiếc xe bị đập nát thành từng mảnh, những người bị thương được đưa đến bệnh viện bằng xe cấp cứu, còn những hành khách bị bỏ lại với khuôn mặt buồn bã.
Phù An An bất chấp cơn mưa lớn để vào siêu thị, TV trong siêu thị vẫn đang phát bản tin buổi sáng, cơ quan chính phủ đã đưa ra cảnh báo mưa bão sẽ xảy ra liên tục, khuyến cáo tất cả người dân không nên ra ngoài nếu không có việc gì.
Thành phố Hải ly ngày thứ bảy, mưa to tiếp tục làm mực nước trên đường phố đã dân lên thấm ướt chân người đi đường.
Sự việc còn tệ hại hơn khi Cục khí tượng đưa ra cảnh báo bão lớn khiến thời tiết vốn đã xấu lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Cảnh báo bão hai ngày sau đó khiến cư dân Thành phố Hải Ly hoảng loạn, mọi người trong thành phố chạy ra ngoài mua đồ ăn, trong chốc lát các trung tâm thương mại lớn và siêu thị nhỏ đều chật kín, chỉ cần một ngày là siêu thị đã bán hết sạch đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Phù An An tận mắt nhìn thấy buổi sáng chỉ có hai nhân dân tệ một gói mì, nhưng buổi chiều đã là mười nhân dân tệ một gói. Siêu thị nhỏ chỗ Phù An An làm việc cũng bán hết sạch hàng hóa, bà chủ cũng kiếm được rất nhiều tiền. Bà chủ vẻ mặt tươi cười nhìn Phù An An rồi từ trong ngăn kéo lấy ra hai trăm đồng đưa cho cô “sắp tới sẽ có bão nên ngày mai cô không cần đến nữa, cho cô nghĩ hai ngày đó.”