"Đinh ~!"
[Hệ thống nhắc nhở: Vị trí sinh ra ngẫu nhiên của bạn là "vương quốc mưa!"]
Mở mắt ra, Vệ Tôn được sinh ra ở "bình nguyên tĩnh lặng" của "vương quốc mưa". Hầu hết quái vật ở đây đều có cấp độ khoảng từ 1 đến 30, đúng nghĩa làng tân thủ
"Thật không ngờ ngay cả nơi tái sinh cũng thay đổi."
Vệ Tôn lúc này không khỏi thở dài. Trước khi tái sinh, nơi anh xuất hiện là ở "phong giới", dường như mọi thứ liên quan đến anh đều đã thay đổi, vậy những thứ khác có bị thay đổi không? Điều này cần phải được kiểm chứng.
[Endgame] được chia thành sáu phần chính là mưa, gió, tuyết, sấm sét, sương mù và cầu vồng, mỗi phần đều chứa đựng những kho báu vô cùng độc đáo và quý giá nhưng chưa từng có ai phát hiện ra sự tồn tại của chúng trong suốt 95 năm qua.
Đây cũng chính là lý do tại sao ba nhân tài cấp SSS khác, cũng là tứ hoàng giống như Vệ Tôn nhưng vẫn ch*t trong mê cung tận thế.
"May thật, các phần mưa, gió, tuyết, sấm sét, sương mù và cầu vồng đều tương ứng với vũ khí, áo giáp, mũ bảo hiểm, tay, chân và đồ trang trí, nếu có thể lấy được vũ khí chính là mưa trước thì việc khám phá những phần còn lại cũng sẽ thuận tiện hơn."
Vệ Tôn đi về phía trước, nhưng vẫn còn một chặng đường dài để lấy được cơn mưa, anh cần phải chinh phục ngục tối để nhận thưởng trước đã.
Hầm ngục đầu tiên được gọi là tháp bão, đúng như tên gọi, trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt, người chơi phải bảo vệ ngọn tháp, ngăn chặn đám quái vật leo lên ngọn lửa, thời gian của ngục tối là 60 phút.
Nếu muốn đáp ứng các điều kiện qua ải cấp SSS và nhận được phần thưởng cao nhất, người chơi phải hoàn thành thử thách ngục tối trong vòng 15 phút.
Tất nhiên phần thưởng này cũng có hạn, cấp độ thử thách của người chơi không thể vượt quá cấp 15, năm đó Vệ Tôn có thiên phú cấp SSS cũng chỉ đạt đến cấp SS, còn kém cấp SSS một bước nữa, đủ để hiểu độ khó của nó, nhưng là người đã từng trải qua chuyện này, Vệ Tôn khẽ nhếch miệng cười.
Đi lang thang hồi lâu, Vệ Tôn gặp một đội bốn người, họ đều là chiến binh cận chiến chủ công, tất cả đều đạt tới cấp 10.
Nếu lợi dụng họ có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
"Đội các người cũng không tồi, tôi có thể tham gia được chứ?"
Vệ Tôn tiến tới, nhưng anh vẫn chưa nhận ra rằng mình đã không còn là nhân tài cấp SSS như trước nữa mà chỉ là một người thất nghiệp cấp 1.
"Mày đang nói chuyện với chúng tao sao?"
Nhìn trái nhìn phải thấy xung quanh không còn ai khác, có vẻ như kẻ yếu đuối này. đang nói chuyện với họ.
"Ở đây chỉ có các anh thôi còn gì."
"Đang nói cái gì vậy, tên rác rưởi kia? Cấp 1 mà không lo đi săn thỏ, còn dám làm phiền bọn tao sao?"
"Mày nghĩ xem mày có xứng hay không, mau biến đi!"
Vệ Tôn không ngờ rằng mình sẽ bị từ chối nên chỉ có thể hổ thẹn rời đi.
Trước khi tái sinh, anh dựa vào tài năng của mình để vượt ải và nhận hết phần thưởng, anh không cần đòng đội, điều đó khiến rất nhiều cô gái muốn gia nhập cùng anh.
Vậy nên anh đã ảo tưởng rằng việc thành lập một đội rất dễ dàng.
"Không thể nào, mình là cựu tứ hoàng, thiên tài cấp SSS lại phải săn thỏ để thăng cấp sao?"
Sau khi bị nhóm bốn người khinh bỉ, Vệ Tôn tiếp tục đi lang thang mà không có mục đích, nhưng không hiểu sao lại đi đến khu vực quái vật cấp một, trước mắt toàn là thỏ trắng.
Không chỉ Vệ Tôn, xung quanh anh đều là những tân thủ mới vào [Endgame], tất cả đều đang săn thỏ.
"Cũng đúng thôi, suy cho cùng thế giới này cuối cùng vẫn thuộc về những kẻ tầm thường, chẳng lẽ mình cũng phải chịu số phận như vậy sao? Vậy điều gì sẽ xảy ra với mê cung tận thế vào năm năm sau? Mình không cam tâm."
Tuy rằng phải bắt đầu lại, nhưng hiện thực trước mắt là một đòn tàn khốc đối với Vệ Tôn, anh rất muốn làm gì đó, nhưng sau khi bị hạn chế sức mạnh, anh lại không thể làm gì được.
"Không có việc làm! Không có việc làm! Cuối cùng có ý nghĩa gì chứ?"
Nhìn bầy thỏ trắng nhỏ trước mặt, Vệ Tôn rơi vào trầm tư.
"Không có sự ràng buộc của nghề nghiệp, ràng buộc!"
Đột nhiên mở mắt ra, Vệ Tôn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
"Thì ra là vậy, do bị ảnh hưởng bởi thiên phú cấp SSS, mình chỉ có thể dựa vào sức mạnh để có được tài nguyên hiếm, nhưng so với sức mạnh do thiên phú mang lại, vẫn cách khác để giành chiến thắng mà!"
Nghĩ ra điều đó, Vệ Tôn quan sát những quái vật nhỏ màu trắng vô hại, không có sức tấn công, chúng chỉ gặm cỏ của bình nguyên yên tĩnh.
"Nếu cho thỏ ăn thì sẽ ra sao nhỉ?"
Vệ Tôn quan sát hồi lâu mới có kết luận như vậy, liền vươn tay nhổ một nắm cỏ đưa vào miệng thỏ trắng nhỏ.
Quả nhiên không hề có chút phản kháng nào, thỏ trắng nhỏ không coi Vệ Tôn là kẻ thù mà chỉ bắt đầu ăn đồ ăn trước mặt, nhưng vào lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
"Đinh ~!"
[Hệ thống nhắc nhở: Nhận được điểm thiện cảm của thỏ trắng +1!]
"Đinh ~!"
[Hệ thống nhắc nhở: Nhận được điểm thiện cảm của thỏ trắng +1!]
...
Mỗi lần thỏ trắng cắn một ngụm cỏ trong tay Vệ Tôn, điểm thiện cảm sẽ tăng lên một chút.
Khi điểm thiện cảm đạt đến 10, dù anh có đi đâu, Thỏ Trắng A cũng sẽ theo sát anh.
"Việc tăng điểm thiện cảm chắc hẳn là một kỹ năng đặc biệt của nghề thuần thú sư, người bình thường cũng cần đạo cụ đặc biệt để bắt thú cưng, nhưng mình chỉ cần cho chúng ăn món ăn chúng yêu thích là có thể xây dựng quan hệ rồi, điều này có vẻ tận dụng được!"
Nói là làm, Vệ Tôn điên cuồng cho những con thỏ trắng nhỏ ăn, chỉ trong một giờ, anh đã thực sự thiết lập được tình bạn sâu sắc với hơn một trăm con thỏ trắng nhỏ.
"Nếu tấn công chúng thì sao nhỉ?”
Vệ Tôn trang bị vũ khí đầu tiên là "kiếm gỗ gãy" và chém con thỏ trắng nhỏ ở gần đó, thanh kiếm nhanh chóng cắt đứt một phần ba sinh mạng của thỏ trắng nhỏ, nhưng con thỏ nhỏ không trốn thoát, cũng không tấn công anh.
"Đinh ~!"
[Hệ thống nhắc nhở: điểm thiện cảm của thỏ trắng M -1!]
Chỉ có thông báo từ hệ thống về việc điểm thiện cảm bị giảm xuất hiện.
"Điểm thiện cảm bị giảm đi sao? Xem ra mình có thể tận dụng điều này."
Lúc này, Vệ Tôn vung kiếm về phía một con thỏ trắng nhỏ chưa được cho ăn.
"15!"
Khoảnh khắc vết thương xuất hiện, con thỏ này dường như có tính cách mạnh mẽ, thay vì cố gắng trốn thoát thì lại tấn công Vệ Tôn.
Trong lúc Vệ Tôn chưa kịp phản ứng trước đòn phản công của tiểu bạch thỏ, nhưng hàng trăm con thỏ đang kiếm ăn xung quanh lại tấn công đồng loại của chúng.
"Bảo vệ những người cho ăn? Nghĩa là, chúng xem mình là chủ nhân của chúng sao?"
Lúc này, khóe miệng Vệ Tôn nhếch lên một vòng quỷ dị, anh nghĩ ra một biện pháp hay ho là sử dụng những con thỏ trắng nhỏ này!
Vệ Tôn ra lệnh cho những con thỏ trắng ở yên tại chỗ, không ngờ chúng lại thật sự nghe theo, ngoan ngoãn đứng im.
"Tốt lắm, ta sẽ quay lại ngay!"
Gật đầu hài lòng, Vệ Tôn đi về phía tiệm thuốc.
Anh rắc thuốc độc lên cỏ cho thỏ trắng ăn, sau đó dùng thỏ trắng làm mồi nhử để đám quái vật như sói hoang săn mồi, có thể dùng chiêu mượn đao gi*t người được không đây!