Giang Thượng Nguyệt chưa bao giờ thích chia sẻ đồ đạc cá nhân của mình với những người cô không quen biết, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Mã Lai Hi, cô không nỡ nói ra lời từ chối đó.
Cô chỉ gật đầu cứng ngắc.
Mã Lai Hi vui vẻ cầm giày da sờ đi sờ lại, tò mò đến mức Giang Thương Nguyệt hỏi:
"Cô không muốn đi thử sao? Tại sao lại chỉ sờ thôi?"
Mã Lai Hi ngượng ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
"Em gái, đừng cười tôi. Đôi giày da nhỏ này tôi chưa bao giờ đi, lần trước nhìn thấy cô giáo đi chúng, nó thật sự rất xinh đẹp, tôi muốn sờ sờ nó, nhớ kỹ loại cảm giác này, chờ về sau có cơ hội đi ra ngoài, tôi cũng muốn mua đôi giày da xinh đẹp như thế này.”
Cô cẩn thận đặt đôi giày da nhỏ xuống đất, sợ làm hỏng giày của Giang Thượng Nguyệt, cô ta cười nói:
“Em gái, tôi đi rửa chân, ban ngày làm việc đều đổ mồ hôi, nếu như làm bẩn, em gái sẽ không đi được."
Giang Thượng Nguyệt nhìn theo bóng lưng Mã Lai Hi vui vẻ đi ra ngoài, không khỏi che mặt lại, tại sao cô lại đồng ý đâu... Không biết từ lúc nào, trong lòng cô bắt đầu trở lên mềm mai như vậy.
Một khi bạn đã vướng vào khói lửa nhân gian, thì việc loại bỏ chúng không phải là điều dễ dàng.
Mã Lai Hi rửa chân, ngồi xuống ghế, nhặt đôi giày da lên ướm vào chân mình hai lần, sau đó cười nói:
“Chân của chúng ta cũng gần bằng nhau.”
Giang Thượng Nguyệt nhìn qua và thấy rằng bàn chân của Mã Lai Hi quả thực rất nhỏ, có kích thước tương đương với cô.
Mã Lai Hi sỏ giày vào chân, đứng dậy, vừa bước đi vừa thận trọng vịn tay vào kháng, Giang Thượng Nguyệt không khỏi nói:
"Cô có thể mạnh dạn bước đi, đôi giày rất chắc chắn, sẽ không bị gãy."
"Chúng tôi so với em gái nặng cân hơn, thân thể này của em gái quá mảnh khảnh, làm sao có thể so với tôi cao lớn thô kịch? Nếu tôi giẫm lên, ngày mai em gái sẽ không có giày để mang."
Giang Thượng Nguyệt bất đắc dĩ, cô ấy nghĩ mình là tráng sĩ 200 cân chắc, giày mua là để đi vào chân, nó sẽ không bị hỏng ngay cả khi giẫm lên nó!
“Dù sao thì chúng cũng là giày da nên chúng rất chắc chắn.”
Mã Lai Hi bám vào mép kháng đi một lúc, sau khi xác định đôi giày da rất chắc chắn, hắn mới mạnh dạn đi vòng quanh nhà.
Dường như cô ấy còn chưa có cảm giác đi đủ, cô ấy đi đi lại lại, khuân mặt nở ra nụ cười thả mãn vui vẻ.
Mãi đến khi Giang Thượng Nguyệt ngủ gật, cô mới cởi giày ra:
“Em gái buồn ngủ rồi à?”
"Ừm."
Mã Lai Hi leo lên giường, trải chăn ra, nằm xuống bên cạnh Giang Thượng Nguyệt, nhìn ánh trăng bên ngoài, trong mắt tràn đầy khao khát:
“Em gái, em đến từ thành phố à?”
Giang Thượng Nguyệt còn chưa kịp nói gì thì đã cười lớn, tự nhủ:
"Tôi cũng thật ngu ngốc! Em gái xinh đẹp như thế này, ăn mặc đẹp đẽ, lại đi cùng anh trai Ái Quốc, chắc chắn là cô gái thành thị."
"Không, nhà tôi ở một ngôi làng xa đây."
“Ơ, không phải sao?”
“Không phải!”
Giang Thượng Nguyệt ngửi thấy mùi mốc thoang thoảng trên chăn và gối. Chợt nhớ lão mẹ đang ở xa ngàn dặm, không biết lão mẹ sống có khỏe không.
"Em gái, thật hâm mộ em, cha tôi nói, chờ tôi qua sinh nhật, sẽ đem tôi gả cho Mã Đại Cước, hắn cho cha tôi hai trăm cân lương thực cùng hai mươi đồng tiền đương sính lễ đâu. Tôi không muốn gả cho hắn, tôi muốn rời khỏi thôn này.”
"Ừm."
Giang Thượng Nguyệt nói tại sao Mã Lai Hi lại nhiệt tình với Hạ Ái Quốc như vậy, thứ nhất có thể là vì cô ấy thực sự coi trọng Hạ Ái Quốc, thứ hai có thể là vì Mã Lai Hi biết Hạ Ái Quốc là quân nhân, cô ấy muốn rời khỏi lang Viên Nhân…
Trò chuyện thêm vài câu, bên cạnh vang lên tiếng ngáy khe khẽ, Giang Thượng Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Giang Thượng Nguyệt tỉnh dậy, nhà họ Mã và anh em Hạ Ái Quốc đã ăn sáng xong, thấy cô đã tỉnh, Hạ Ái Đảng mở nắp nồi, đặt một bát cháo ngô trước mặt cô:
"Ăn điểm tâm đi."
Cháo ngô còn nóng, Giang Thượng Nguyệt uống mấy ngụm liền uống hết, Mã Lai Hi từ bên ngoài đi vào, cười nói:
“Em gái, cô tỉnh rồi.”
Giang Thượng Nguyệt gật đầu đáp lại, Hạ Ái Quốc nói:
"Giang tiểu thư, chờ cô chuẩn bị xong thì chúng ta lên núi đi."
"Được."
Hạ Ái Đảng đeo chiếc ba lô căng phồng trên giường lên, không biết trong đó đựng thứ gì, thế nhưng lại dùng một chiếc ba lô lớn như vậy.
Ba người đang muốn lên núi, Mã Lai Hi vội vàng đi theo nói:
"Tôi dẫn mọi người đi vào!”
Hạ Ái Quốc cau mày:
"Em gái Lai Hỉ, không ai trong chúng tôi biết chuyện gì sẽ sảy ra trong núi. Tốt nhất một cô gái như em không nên đi."
"Nhà cô gái xảy ra chuyện gì vậy? Trước đây tôi đã từng đến núi Viên Nhân với lão thợ săn nên rất quen thuộc."
Cô bĩu môi nhìn Giang Thượng Nguyệt nói:
“Em gái trong thành có thể vào được, tại sao tôi lại không thể?”