Chương 67: Đến làng



Ngày mùng hai trong tháng, Giang Thượng Nguyệt dậy rất sớm, vừa mới đeo giỏ trên lưng mở cửa ra thì phát hiện an hem Hạ Ái Đảng đã đợi ở cửa, hơi cau mày hỏi:

“Có việc gì sao?"

Hạ Ái Quốc cười nói:

"Giang tiểu thư, cha bảo chúng tôi tới đây bảo vệ cô. Dù sao cô là ân nhân gia đình chùng tôi, nửa điểm sai làm cũng không thể sảy ra."

“Hai vị trở về đi.”

Giang Thượng Nguyệt bình tĩnh nói, đi qua trước mặt hai người:

“Mang theo hai người, là trói buộc.”

Hạ Ái Quốc dở khóc dở cười, dù sao hắn cũng là một quân nhân, thân thể tố chất vô cùng tốt, hắn cũng là một người từng ra chiến trường và thực hiện những nhiệm vụ khó khăn hoàn thành. Vì sao hắn lại trở thành gánh nặng trong mắt Giang Thương Nguyệt?

"Chúng tôi hứa sẽ không kéo chân sau cô."

Hạ Ái Đảng nói nhanh.

Giang Thượng Nguyệt đi trước, hai anh em đi theo phía sau, dù thế nào cũng không chịu rời đi, cô đành để bọn họ đi theo. Giang Thượng Nguyệt không biết nhiều về tình hình ở núi Vượn Nhân, nhưng bất kể tình hình như thế nào, nó cũng không gây ra được mối đe dọa nào cho Giang Thượng Nguyệt.

Cô đi xuống lầu đến một nhà hàng quốc doanh gần đó mua một đống bánh bao hấp bỏ vào trong giỏ, trên tay cầm một chiếc bánh bao gặm nhấm. Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, có một chiếc ô tô chậm rãi dừng lại trước mặt Giang Thượng Nguyệt, Ái Quốc thò đầu ra khỏi xe, ngoắc tay:

“Lên xe.”

Đây là Giang Thượng Nguyệt lần đầu tiên di chuyển bằng ô tô, không giống tàu hỏa, không gian nhỏ, tốc độ không nhanh bằng tàu hỏa, ngồi lên thứ này, thà cô ấy sử dụng phép thuật thu nhỏ bằng một bước chân, chỉ chớp mắt là đến nơi.

Hạ Ái Đảng nhìn thấy Giang Thượng Nguyệt dựa vào cửa sổ xe trong gương chiếu hậu, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, ngay cả khi không trang điểm, cô ấy vẫn thanh tú và xinh đẹp đến mức khiến người ta không khỏi phấn khích.

Giang Thượng Nguyệt chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, hai người nhìn nhau, Hạ Ái Đảng vội vàng quay đi, khi quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú đã đỏ bừng, ngay cả tai cũng nóng đến đáng sợ.

Hạ Ái Đảng có chút ảo não nghĩ thầm, tại sao chỉ nhìn cô gái người ta thôi cũng đỏ mặt?

Anh lại lén liếc nhìn Giang Thượng Nguyệt, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cô chắc chắn ghét anh... Trước đây anh đã nói những điều xúc phạm như vậy...

Trong xe rất yên tĩnh, Giang Thượng Nguyệt đột nhiên nói:

"Sao anh luôn nhìn tôi?"

"Tôi không có! Tôi chỉ nhìn vào gương chiếu hậu thôi!"

Hạ Ái Đảng đỏ mặt như sắp chảy máu. Hạ Ái Quốc phá lên cười:

"Giang tiểu thư còn không có nhắc đến tên ai, em cứ như vậy giải thích. Đây không phải là chưa đánh đã khai sao?"

Hạ Ái Đương nghe được em trai trêu chọc mình, trừng mắt nhìn hắn:

"Im miệng!"

"Hahahahaha, thẹ thùng, xem ra Giang tiểu thư thực sự mị lực không phải bình thường, trong đơn vị đại ca hắn được xưng là, Hạ Ái Đảng mặt dày vô địch không bao giờ đỏ mặt!”

Hạ Ái Đương sắc mặt tối sầm:

"Cút!"

Suốt dọc đường trung tâm thành phố Cửu Hà cũng chỉ có một chiêc ô tô này, những ngày này thực sự không có nhiều người có thể lái ô tô.

Chiếc xe mà Giang Thượng Nguyệt hiện đang ngồi cũng là do địa vị của Hạ Kiến Quốc là một thủ trưởng.

Mặc dù nói xe của quân đội không thể sử dụng cho mục đích cá nhân nhưng Hạ Kiến Quốc đã báo cáo cấp trên vì thôn dân chân núi Vượn Nhân, lơn rừng thường xuyên xuất hiện xuống núi quấy phá, hai người Hạ Ái Đảng đều xuất thân trong quân đội nên đã bí mật cùng Giang Thương Nguyệt đến đó tìm hiểu nguyên nhân.

Sau khi chạy một quãng đường, họ đã đến thôn Vượn Nhân, ở chân núi Vượn Nhân lúc 6 giờ chiều.

Hạ Ái Quốc nói:

“Vào núi vào ban đêm không an toàn. Chúng ta hãy nghỉ qua đêm tại nhà một người dân làng và lên núi sớm vào buổi sáng ngày mai.”

Giang Thượng Nguyệt đồng ý, ngồi trong xe lâu như vậy, mỏi lưng đến nỗi cô bước xuống xe, lười biếng duỗi người.

Hạ Ái Quốc nói:

"Tôi sẽ đến gặp trưởng thôn và nhờ họ sắp xếp nơi chúng tôi sẽ ở lại tối nay."

Chạy ô tô lại đây đầu năm này là sự kiện hiếm gặp, ở thành phố cũng không phổ biến chứ đừng nói đến trong làng.

Từ khi vào làng, ánh mắt của người dân trong làng dường như dán chặt vào chiếc xe. Một đám trẻ con tụ tập xung quanh, nhìn như muốn sờ nhưng lại không dám chạm vào, rất đáng yêu, Hạ Ái Đảng cười nói:

“Sờ đi, nhưng đừng làm hỏng nó.”

Những bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu cẩn thận chạm vào chiếc xe, như thể chạm vào một báu vật. Hạ Ái Đương nhìn thấy, không khỏi thở dài:

“Bọn trẻ trong thôn này cũng thật làm người ta đau lòng.”

Giang Thượng Nguyệt không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm phía xa ba đỉnh núi cao chót vót, trong núi xuất hiện một tia linh khí dao động, bị ngăn trong một tầng kết giới.