Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Thập Niên 60: Người Vợ Bất Tử Của Lý Tiên Sinh

Chương 66: Ngân Sơn Hạc Xuyên

« Chương TrướcChương Tiếp »


Hắn chính là Tam Giới chi chủ, thiên hạ cao quý nhất nam nhân - Tiên Đế Ngân Sơn Hạc Xuyên!

"Tiên Đế, ngươi đuổi theo ta vào tận trong mộng, là lại muốn gϊếŧ ta sao!?"

Giang Thượng Nguyệt kích động đứng lên, không biết mình có thể phát ra âm thanh:

"Nào, gϊếŧ ta đi, ta sẽ không bao giờ có thể giống như ngươi cúi đầu."

Ngân Sơn Hạc Xuyên nhìn cô, mím đôi môi mỏng và trong đôi mắt vàng có chút thương hại.

Vẻ mặt đáng thương này cũng từng xuất hiện thời điểm Giang Thượng Nguyệt bị đánh bại, kiêu ngạo như cô, làm sao nguyện ý bị kẻ địch thương hại!

Cô giống như một con sư tử cái đang tức giận, gầm lên giận dữ:

"Thu hồi ngay ánh mắt rối trá đó của ngươi lại, một ngày nào đó ta sẽ tự tay mình móc đôi mắt đó của ngươi ra, và chính miệng mình ăn vào bụng!”

Đôi mắt đầy thương hại của Tiên Đế đột nhiên thay đổi, đó là một cảm xúc mà ngay cả Giang Thượng Nguyệt cũng không thể hiểu được, trong nỗi buồn có một chút hoài niệm.

Cô ấy chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cô vẫn còn nhớ ngày đó Thành phố Xương bị phá hủy, xác chết khắp nơi, mặt đất nhuộn đỏ và mùi máu bốc lên tận trời.

Ngân Sơn Hạc Xuyên từ đầu đến cuối không nói một lời, đôi mắt của Giang Thượng Nguyệt đỏ hoe, trông cô thập phần ngoan lệ.

Đột nhiên, thế giới quay tròn và mọi thứ chìm vào bóng tối, Giang Thượng Nguyệt đột nhiên mở mắt và ngồi dậy khỏi giường, cô thở hổn hển, như một con cá mắc cạn sắp chết.

Cô ấy trông như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, quần áo ướt đẫm mồ hôi, ánh nắng vàng chói khiến cô cảm thấy hơi khó chịu nên phải che mắt lại.

Đáng chết! Làm sao có thể mơ thấy Tiên Đế?

“Chẳng lẽ hắn muốn tìm mình?”

Giang Thượng Nguyệt thở dài một hơi, mệt mỏi xoa xoa thái dương.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Giang Thượng Nguyệt nhanh chóng mặc quần áo vào Bát Thiên Thế Giới tắm rửa sạch sẽ rồi mời khách:

“Vào đi.”

Hai anh em Hạ Ái Đảng đi vào, theo sau là Lý Hồng Bân, thấy hắn đầy mặt cảnh xuân, như là đã xảy ra chuyện gì tốt!

Hạ Ái Quốc từ khi nhìn thấy khả năng của Giang Thượng Nguyệt, liền không thể tiếp tục coi cô như một cô gái nhỏ, cứu tinh của cha hắn nữa, tự nhiên nói rất lễ phép:

“Cảm ơn tiểu thư đã cứu mạng, Hạ gia chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ tấm lòng này, cha tôi đã tỉnh lại rất muốn gặp tiểu thư, không biết tiểu thư có thể cho anh em chúng tôi chút thể diện không?”

"Được, tình cờ là tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy."

Hạ Kiến Quốc mặc dù vẫn nằm trên giường bệnh nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều, gò má gầy gò cũng có chút ửng hồng.

Bạch Văn Thi ngồi bên cạnh đưa cho ông ta một quả táo nhỏ, nhìn thấy Giang Thượng Nguyệt tới, bà ta nhanh chóng đặt quả táo xuống, đứng dậy:

"Cô bé đến rồi!"

Giang Thượng Nguyệt khẽ gật đầu chào hỏi.

Khi Hạ Kiến Quốc tỉnh dậy, ông ta nghe vợ và hai con trai nói về những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, điều quan trọng nhất là cô gái có sức mạnh thần kỳ to lớn này đã kéo ông ta trở lại từ Diêm la điện.

Cô gái trông không lớn lắm, tuy là một cô gái xinh đẹp và thanh tú nhưng, cơ thể chưa nảy nở hết, nên cô ấy trông vẫn có chút trẻ con.

Nhưng khí chất của cô cũng không phải loại đứa nhỏ bình thường có thể có, Hạ Kiến Quốc cũng sống sót trên chiến trường, hắn đã gϊếŧ rất nhiều người, trên người mang theo nhè nhẹ sát khí, nếu là đứa nhỏ bình thường, đã bị hắn dọa từ lâu rồi.

Nhưng Giang Thượng Nguyệt lại có vẻ mặt lãnh đạm, không hề bị khí chất của hắn sợ hãi, điều này khiến hắn đối với Giang Thượng Nguyệt sinh ra hứng thú.

"Cô bé, tôi nghe bà nhà nói cô đã cứu tôi, tôi ở đây hướng cô bé bày tỏ lòng biết ơn!” Hạ Kiến Quốc lộ ra một nụ cười hiền lành.

Giang Thượng Nguyệt bình tĩnh tiếp nhận lời cảm ơn của Hạ Kiến Quốc:

"Không có gì, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi chú."

"Ồ?" Hạ Kiến Quốc có chút hứng thú, hắn muốn nghe xem cô bé này muốn hỏi hắn điều gì.

“Một tháng qua chú đi đâu?”

Giang Thượng Nguyệt suy nghĩ một chút, bổ sung:

“Nơi hoang vắng.”

Hạ Kiến Quốc suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:

“Một tháng trước, vì lợn rừng thường xuyên xuống núi phá hoại và làm hại người dân trong những ngôi làng gần núi Vượn Nhân, tôi đã đi vào vùng ngoại ô của núi Vượn Nhân để tìm hiểu nguyên nhân. "

"Núi Viên Nhân ?"

Hạ Ái Đảng giải thích:

"Núi Viên Nhân n là một ngọn núi sâu rừng già nguyên sinh. Ở giao giới giữa Yến Kinh và Cửu Hà, núi Viên Nhân phi thường rộng lớn. Có ba đỉnh thông với nhau, vì vậy không ai biết trong thâm sơn có gì."

"Ồ."

Có vẻ như tôi phải đi một chuyến đến núi Viên Nhân, những yêu linh như vậy là liều thuốc bổ tốt nhất để bồi bổ cho Vực Sâu.

Cô nói với Lý Hồng Bân:

“Lý Hồng Bân, tôi muốn đi núi Viên Nhân, chú có thể tự mình về trước, nhớ mang thư giới thiệu lại cho tôi.”

Lý Hồng Bân còn chưa nói chuyện, Hạ Kiến Quốc đã nhanh chóng ngăn lại, nói:

"Cô bé, đi vào thâm sơn rừng già không tốt, bên trong quá nguy hiểm, nếu nhà cô bé xảy ra chuyện gì, gia đình cô sẽ chỉ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”

Giang Thượng Nguyệt cười lạnh:

“Trong thế giới rộng lớn này, ai có thể làm khó dễ được ta?”

Trong khoảnh khắc, cơ thể cô toát ra một cỗ uy áp khiến ngay cả Hạ Kiến Quốc trai tim cũng run rẩy, nó ẩn chứa sát khí cuồng bạo, hình thành một trường năng lượng, tất cả những người bị ảnh hưởng đều cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Sắc mặt Hạ Kiến Quốc trầm xuống, cô bé này là ai, hình như phải hỏi Hồng Bân...
« Chương TrướcChương Tiếp »