Yêu...?
Giang Thượng Nguyệt chợt nghĩ tới Lý Vân Sơn, cô ấy yêu Lý Vân Sơn sao? Không, Giang Thượng Nguyệt rõ ràng hiểu rõ cô không yêu Lý Vân Sơn, trước đây mọi việc cô làm đều chỉ là trêu chọc anh cho vui mà thôi.
Nhưng Lý Vân Sơn có yêu chính mình không? Giang Thượng Nguyệt không biết.
Nhưng anh ấy đã viết thư cho cô ấy và gủi hầu hết tiền trợ cấp một tháng cho cô ấy, chỉ trừ lại tiền sinh hoạt…
Giang Thượng Nguyệt đột nhiên muốn nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú kia.
Bạch Văn Thi nói:
"Cô gái, chúng ta làm thôi."
“Tôi không còn mạng của bà nữa.”
Giang Thượng Nguyệt xua tay loại bỏ kết giới:
“Bà đối với tôi không còn có tác dụng gì nữa.”
Kết giới được gỡ bỏ, Hạ Ái Đảng đang vung nắm đấm loạng choạng suýt ngã xuống đất, loạng choạng đến bên cạnh Bạch Văn Thi, vội vàng hỏi:
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Bạch Văn Thi lắc đầu:
"Không sao."
Hạ Ái Quốc hướng Giang Thượng Nguyệt chắp tay cảm ơn:
"Cô gái, cảm ơn cô đã để mẹ tôi ra đi. Hạ gia chúng tôi sẽ không bao giờ để công sức của cô trở nên vô ích, chúng tôi sẽ gửi tiền và cả lương thực để bày tỏ lòng biết ơn."
Giang Thượng Nguyệt hiện tại không có hứng thú với tiền bạc, cô chỉ quan tâm đến chủ nhân của gai độc, cô liếc nhìn Hạ Ái Quốc gầy gò hốc hác trên giường bệnh, cô sợ mình sẽ phải đợi rất lâu nếu cô muốn hắn tỉnh lại.
Mặc dù cô có rất nhiều thời gian, nhưng cô sẽ không bao giờ lãng phí trên một người bệnh.
Cô lấy ra một linh quả màu đỏ từ Bát Thiên Thế Giới, ném cho Hạ Ái Quốc, bình tĩnh nói:
“Vắt quả này thành nước trái cây, pha loãng một giọt nước với một khối nước, cho hắn uống, chắc chắn ngày mai sẽ thức dậy."
Hạ Ái Quốc vừa nghe nói loại quả nhỏ này có thần kỳ như vậy, vội vàng cẩn thận cất nó đi, sau đó tò mò hỏi:
"Đây là loại quả gì? Nó giống quả dại trên núi là sao?"
"Quả này tên là Chư Quả, là linh vật, nhưng nếu là phàm nhân một ngụm nuốt vào, cơ thể sẽ không chịu nổi, sẽ nổ tung mà chết."
Giang Thương Nguyệt bình tĩnh nói:
"Nhớ đừng có tham lam!"
Hạ Ái Quốc nghe xong càng thêm kinh ngạc, càng tò mò về thân phận của Giang Thượng Nguyệt. Cô gái nhỏ trước mặt này có thân phận gì?
Cô gái này có thể chữa khỏi căn bệnh cha hắn, mà ngay cả bác sĩ cũng bất lực, giờ còn có thể lấy ra loại quả thần kỳ như vậy.
Hạ Ái Đảng cũng đang nghĩ như vậy, hắn mở miệng muốn hỏi, lại bị ánh mắt của Hạ Ái Quốc chặn lại, trừ khi ngươi ta chủ động nói cho hắn biết… Bằng không tốt nhất là không nên hỏi.
Giang Thượng Nguyệt đứng dậy, bộ dáng lười biếng như mèo lười:
“Ta mệt rồi, ta phải về nghỉ ngơi.”
Trời đã về đêm, trong phòng khách nhỏ chỉ có một chiếc giường gỗ, Giang Thượng Nguyệt nằm trên giường nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, trong đầu cô luôn hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ.
Giang Thượng Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế bản thân không muốn gặp anh, thời gian này cô còn chưa muốn đến gặp anh.
Chờ thêm hai năm nữa, cho đến khi cơ thể này trưởng thành, cô nghĩ như vậy.
Giang Thượng Nguyệt nằm mơ, trong mộng, cô đang ở cung điện trong thành Bạch Cốt, nhìn lên ngai vàng trước kia, bước chân chậm rãi đi lên từng bậc thang.
Dường như có ai đó đang gọi cô từ phía sau, nhưng cô không dừng lại, hay quay đầu nhìn lại.
Cô ngồi trên ngai vàng cao nhìn xuống, trong đại điện nổi lên một làn sương trắng, trong màn sương mù dày đặc xuất hiện một người đàn ông mặc trang phục màu đen, trên trang phục thêu tám con rồng vàng năm móng uy nghiêm, hắn đi giày kỳ lân thải vân, bên đai áo đeo ngọc bội.
Đây là loại đàn ông cao quý gì mà lại mặc bộ đồ lộng lẫy thêu tám con rồng vàng năm móng?
Khuôn mặt của người đàn ông đã bị che khuất trong làn sương mù dày đặc, Giang Thượng Nguyệt không thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt của anh ta.
Cô muốn hỏi anh ta là ai, nhưng phát hiện ra dù cô gắng thế nào đi nữa cô cũng không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Cảm giác này thật đáng sợ, Giang Thượng Nguyệt không thích cảm giác bị hạn chế này.
Sương mù dày đặc dần dần tán đi, khuôn mặt của người đàn ông dần dần lộ ra, đó là một khuôn mặt có thể làm chói mắt tất cả chúng sinh, lông mày hình kiếm và đôi mắt đầy sao tinh xảo như ngọc, một đôi mắt ánh vàng tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo, và mái tóc bạc dài tựa như một dòng thác đổ xuống lưng.
Hắn chỉ đứng đó thôi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng cao quý.
Giang Thượng Nguyệt mở to mắt nhìn hắn, như bị sét đánh, cô vĩnh viễn không thể quên khuôn mặt này.