Vực Sâu hắn thật ấm ức nha! Hắn hiển nhiên không có hạ độc chết cô ta, sao chủ nhân lại mắng hắn chứ?
"Quên đi, nặng tay thì nặng tay đi."
Giang Thượng Nguyệt sờ sờ cái đầu của Vực Sâu, bóng loáng cảm giác có chút lạnh lẽo, Giang Thượng Nguyệt cũng không có ghét bỏ cảm giác này.
Lý Hồng Bân tò mò hỏi:
“Thiên Tuế, người phụ nữ kia sẽ luôn như vậy sao?”
Giang Thượng Nguyệt lắc đầu:
"Sẽ không, một tuần nữa sẽ ổn thôi."
"Ồ……"
Vừa đi vừa hỏi trạm xe buýt ở đâu, Lý Hồng Bân móc trong túi ra 5 mao dùng để bắt xe buýt, hai người đứng ở bến xe, một lớn một nhỏ, một béo một gầy, một đẹp một xấu, tạo thành một sự tương phản rõ nét.
Giang Thượng Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
"Lý Hồng Bân, tôi giống nhân tình của chú không?"
Hắn có giống người yêu của bạn không?
Người yêu...?
Lý Hồng Bân chỉ cảm thấy choáng váng, có gì đó không đúng...
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Giang Thượng Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nói:
"Ta không nghĩ như vậy, bởi vì Thanh Nhi là người phụ thuộc, còn ta thì không."
Chủ nhân, bà cô nhỏ của tôi xin ngài đừng nói như vậy nữa!
Lý Hồng Bân run rẩy nói:
"Đừng nghe bọn họ nói bậy, ngài là chủ nhân, ta là nô bộc. Ta ghi tạc trong lòng."
Giang Thượng Nguyệt liếc nhìn phương xa, một chiếc xe buýt đang chậm rãi tới gần, cô nói:
"Đi thôi, xe buýt tới rồi."
Trên xe không có bao nhiêu người, hai người ngồi ở phía sau, Giang Thượng Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn khung cảnh bên ngoài chậm rãi trôi qua.
Cô không thể không thừa nhận, con người thật sự rất thông minh, từ xa xưa luân là con người xưng vương xưng đế, kẻ yêu ma quái sẽ không bao giờ có được cơ hội trở thành bất tử.
Nhiều thành kiến, nhiều quy tắc.
Linh hồn, ma yêu, quỷ quái chỉ có thể nỗ lực trở thành con người, sau đó mới có thể thông qua cơ thể con người trở thành bất tử, phải mất hàng ngàn năm, ta có thể tưởng tượng được việc đó khó đến mức nào.
Hai người xuống xe ở cổng bệnh viện thành phố, Lý Hồng Bân mua một ít trái cây và sữa mạch nha từ cung tiêu xã gần đó, đến thăm bệnh nhân mà không mang theo bất cứ thứ gì sẽ rất xấu hổ.
Giang Thượng Nguyệt không hiểu những khúc mắc này, nghĩ tới đây, cô ở thiên giới chưa từng đi thăm bệnh nhân. Cô không những không ngừng tiến về phía trước, mà cô còn không hề quay đầu lại.
Cô nhìn Lý Hồng Bân đang bưng trái cây, mặt mũi ửng đỏ, Giang Thượng Nguyệt hỏi:
"Chú căng thẳng sao?"
Lý Hồng Bân gật đầu:
“Đã nhiều năm không gặp lão lãnh đạo, đương nhiên có chút khẩn trương.”
Giang Thượng Nguyệt đi theo Lý Hồng Bân, đến trước cửa một phòng bệnh, cô nhìn lên tấm biển có dòng chữ "Phòng chăm sóc đặc biệt".
Lý Hồng Bân dừng lại trước phòng bệnh, quay người hỏi:
"Thiên Tuế, Ngài đi cùng tôi vào hay là ở ngoài đợi tôi?"
"Tôi phải xem bệnh nhân."
Lý Hồng Bân gật đầu, một tay cầm tất cả các thứ đồ mang theo, một tay dùng sức gõ cửa, một lúc sau tay nắm cửa dịch chuyển, chỉ phát ra tiếng cọt kẹt.
Người phụ nữ với khuân mặt hốc hác, thò đầu ra hỏi
"Ai vậy?"
“Xin chào phu nhân!”
Lý Hồng Bân vội vàng nặn ra một nụ cười: “Nghe nói lão thủ trưởng bị bệnh nên tôi tới thăm!”
"Mời vào."
Người phụ nữ mệt mỏ mở cửa cho Lý Hồng Bân đi vào, xoay người ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh.
Lý Hồng Bân bước vào phòng bệnh, hắn mới nhận ra vợ của lão thủ trưởng không phải là người duy nhất ở đó, hắn đặt đồ đạc xuống rồi chào hỏi:
“Đây có phải là Ái Đảng và Ái Quốc không? Họ lớn quá!”
Hại Ái Đảng và Hạ Ái Quốc có chút bối rối, họ chưa bao giờ nhìn thấy người này trước đây ... nhưng họ vẫn đứng dậy và chào hỏi một cách lịch sự.
Giang Thượng Nguyệt nhìn Hạ Kiến Quốc trên giường bệnh, hắn trông hốc hác và vô hồn, sinh mệnh sói mòn, cả người là tử khí, không còn nhiều thời gian nữa.
Trong giây lát, Giang Thượng Nguyệt cảm nhận được một loại hơi thở khác trong hơi thở tử khí của Hạ Kiến Quốc, đó là một chút linh lực nông cạn.
Rõ ràng Hạ Kiến Quốc không phải là người tu luyện, vậy khí tức trong người hắn đến từ đâu?
Giang Thượng Nguyệt phóng ra một tia thần thức, bắn vào trong cơ thể Hạ Kiến Quốc để kiểm tra.
Lý Hồng Bân nhìn lão lãnh đạo trên giường bệnh với vẻ mặt tiếc nuối, trong trí nhớ của hắn, Hạ Kiến Quốc sức khỏe rất tốt, cơ bản chưa từng bị bệnh tật, ông ấy đã gặp phải chuyện gì khiến bản thân trở nên như thế này?
Anh ta hỏi: “Phu nhân, lão thủ trưởng mắc phải bệnh gì?”
Bạch Văn Thi vẻ mặt buồn bã, nhìn người đàn ông cùng bà gần như cả cuộc đời đang nằm trên giường bệnh, bà thở dài:
“Tôi không biết, chuyện xảy ra đột ngột, gia đình đưa đi bệnh viện, Kiểm tra rất lâu cũng không tìm ra nguyên nhân. Bệnh viện đã tổ chức hội chuẩn, lấy máu xét nghiệm, hiện đang nghiên cứu.”