- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tái Sinh Thập Niên 60: Người Vợ Bất Tử Của Lý Tiên Sinh
- Chương 57: Lần đầu đi xe lửa
Tái Sinh Thập Niên 60: Người Vợ Bất Tử Của Lý Tiên Sinh
Chương 57: Lần đầu đi xe lửa
Họ tìm thấy giường của mình theo số, Lý Hồng Bân mua loại giường ngủ tốt nhất nên trong phòng nhỏ chỉ có hai cái, đóng lại được, nên chuyến đi tàu đầu tiên này cũng rất thoải mái.
Sau khi đặt cất hành lý nằm thỏa mái trên giường, Lý Hồng Bân từ trong túi lấy ra một bình nước, đứng dậy đổ nước trong bình vào cốc, đặt lên bàn cho nguội.
Đoàn tàu ầm ầm chạy nhanh, cảnh vật bên ngoài thoáng qua, Giang Thượng Nguyệt nằm xuống một lúc rồi dậy ăn một viên tiên đan màu đỏ, ngồi xếp bằng, bắt đầu đả tọa hít thở.
Không biết qua bao lâu, Giang Thượng Nguyệt mới chậm rãi mở mắt, Lý Hồng Bân đang dựa vào lan can đọc sách, liếʍ liếʍ miệng:
"Có nước không? Ta khát."
Lý Hồng Bân chỉ vào cốc nước được đạy kín trên bàn:
“Chắc là lạnh.”
Giang Thượng Nguyệt uống chút nước, nhìn cuốn sách trong tay Lý Hồng Bân, hỏi:
“Chú đọc sách gì vậy?”
Lý Hồng Bân ngượng ngùng cười:
“Là một cuốn sách nhỏ nói về tình yêu nam nữ.”
“Ồ.” Giang Thượng Nguyệt từ trước đến nay không có hứng thú với loại chuyện này.
Trong nhứng năm tháng dài đằng đẵng, ngoài việc tu luyện, Giang Thượng Nguyệt còn phải đối mặt đủ loại chiến thư từ nhiều loại người
Cô ấy sống quá cô tịch, hoặc có lẽ cô ấy chưa bao giờ nhìn về phía sau.
Giang Thượng Nguyệt trở lại giường ngủ trưa, ba ngày trôi qua rất nhanh, đối với Giang Thượng Nguyệt chỉ cần mở và nhắm mắt lặp lại mấy lần, nhưng đối với Lý Hồng Bân thì thời gian rất dài.
Ngoài việc ăn bánh bao một ngày ba lần, Jiang Shangyue còn khá hài lòng với mọi thứ khác.
Hai người đi theo đám đông ra ngoài, thành phố Cửu Hà là thành phố lớn thứ hai, hoàn toàn khác biệt với thành phố trước đó.
Giang Thượng Nguyệt nhét ba lô vào Bát Thiên Thế Giới, duỗi người như mèo lười nói:
"Chúng ta đi ăn chút gì đi. Ăn bánh bao ba ngày, tôi gần như thành bánh bao rồi."
Lý Hồng Bân vừa mới thanh toán tiền, chăm chỉ đi theo phía sau, Khương Thượng Nguyệt đi ngang qua trung tâm mua sắm rồi dừng lại, cô nhìn bộ quần áo vá víu của mình, sau đó nhìn lại trung tâm mua sắm, tự nhủ:
"Đã đến lúc thay quần áo."
Hai người bước vào trung tâm mua sắm, nhìn từng bộ quần áo, đều đủ màu sắc, trong đầu Giang Thương Nguyệt chỉ có hai từ: quá sặc sỡ.
Giang Thượng Nguyệt chỉ cần mua một mảnh vải đen, đi vào Bát Thiên Giới để tự làm một chiếc váy đơn giản dài đến bắp chân.
Cô ấy có làn da trắng ngần như búp bê sứ, khi khoác lên mình chiếc váy màu đen, màu da của cô ấy còn đẹp hơn cả tuyết.
Sau khi sửa soạn xong, Giang Thượng Nguyệt bước ra khỏi Bát Thiên Giới. Lý Hồng Bân ngay lập tức chết lặng, hắn biết Giang Thượng Nguyệt rất đẹp, nhưng bây giờ, anh cảm thấy cô đẹp vô song.
Trong ngõ, Khương Thượng Nguyệt nhướng mày hỏi:
“Làm sao vậy?”
Lý Hồng Bân không dám nhìn kỹ, chỉ liếc nhìn một cái rồi nói:
"Chủ nhân màu đen rất hợp với ngài."
Linh hồn của Giang Thượng Nguyệt hòa vào cơ thể này, làm nét mặt của cô ấy có chút giống với cô trước đây, chỉ vài năm nữa thôi, cô ấy sẽ hoàn toàn giống kiếp trước.
Người phụ nữ xinh đẹp nhất trong thiên giới chính là Giang Thượng Nguyệt, cô có vô số kẻ thù, nhưng cũng có vô số người theo đuổi, ngoài sức mạnh cường hãn ra thì cũng chính vì cô túi da đẹp nên khiến những kẻ cầu hôn đó bị mê hoặc.
Lý Hồng Bân đột nhiên tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng nói:
"Cửu Thiên Tuế, ngài chờ tôi chút."
Giang Thượng Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện, Lý Hồng Bân ôm thân hình mập mạp đã bỏ chạy, cô cau mày, không biết tên này định làm gì.
Một lúc sau, Lý Hồng Bân thở hổn hển chạy lại, trong tay cầm một đôi giày da nhỏ màu đen, cẩn thận đặt đôi giày da nhỏ đó dưới chân Giang Thương Nguyệt. Hắn sờ sờ giọt mồ hôi mỏng trên trán, cười nói:
“Như thế này mới đúng. Váy nhất định phải kết hợp với một đôi giày da.”
Đôi giày da này là hàng ngoại, Lý Hồng Bân tốn mấy phiếu giày da và mười lăm đồng, nếu nói không cảm thấy tiếc của đến khó chịu thì là nói dối, hắn còn chưa bao giờ mua những thứ đắt tiền như vậy cho nhân tình hay vợ con đâu! Vậy mà còn là hàng ngoại nhập nữa đấy.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn mua một đôi giày bình thường, nhưng sau khi đi dạo một vòng, Lý Hồng Bân cảm thấy chỉ có đôi giày da này mới họp với bộ váy màu đen, mới xứng khoác lên người chủ nhân của hắn.
Hắn ta phải nghiến răng mới bỏ tiền ra mua nó, người ta thường nói, “thả cần dài câu con cá lớn”
Giang Thượng Nguyệt nhìn xuống đôi giày vải dưới chân cô, cũ kỹ hơi hở miệng, khâu khâu vá vá vô số lần, cũng đến lúc không đi được nữa. Giày da nhỏ khi kết hợp với váy của cô rất bắt mắt.
"Chú đã có tâm!" Giang Thượng Nguyệt dừng một chút, lại bổ sung một cái đảm bảo:
"Chuyện mà tôi đã hứa nhất định sẽ giúp chú, không cần lo lắng."
Cô cởi giày cũ của mình để lộ ra một đôi chân trắng nõn thanh tú.
Đôi giày da nhỏ màu đen mới mua, có chút to so với bàn chân Giang Thượng Nguyệt, điều này làm cô nhớ đến trước lúc đi, Giang lão thái cũng may cho cô một đôi lót giày.
Cô lấy lót giày từ Bát Thiên Giới, khi mang vào chân đôi giày trở nên vừa vặn.
Giang Thượng Nguyệt hào quang không thể che đậy được nữa, hai người đi trên đường, ánh mắt thường xuyên liếc nhìn Giang Thượng Nguyệt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tái Sinh Thập Niên 60: Người Vợ Bất Tử Của Lý Tiên Sinh
- Chương 57: Lần đầu đi xe lửa