Người đàn ông đưa tay về phía Giang Thượng Nguyệt định bế sốc cô lên, không ngờ Giang Thượng Nguyệt đột nhiên một bàn tay chộp lấy tay hắn, với tốc độ nhanh như tia chớp, cô dắt giọng hết thảm :
"Cha, cha, cha ở đâu nha! Ô ô ô… có người xấu a!"
Bởi vì Giang Thượng Nguyệt nắm cả hai tay bọn họ, cho nên người ngoài nhìn vào thấy mỗi người đều nắm một tay của Giang Thượng Nguyệt.
Người đàn ông hốt hoảng lo lắng, hắn tưởng rằng bé gái này dễ bị lừa, nhưng không ngờ sự việc lại thành ra như thế này.
Người theo dõi càng ngày càng nhiều, người đàn ông này biết nếu không nghĩ ra biện pháp sớm muộn gì cảnh sát cũng tối, hắn nhanh chóng nói:
"Ai nha, ta là cha của con! Con có như thế nào giận dỗi cũng không nên không nhận cha mình nha!”
Giang Thượng Nguyệt trong lòng cười lạnh, xem ra bọn chúng vẫn dân là lão luyện, không nghĩ tới có thể nghĩ ra biện pháp xử lý nhanh như vậy.
"Con gái nhanh về nhà với bố mẹ đi!"
Người đàn ông muốn túm Giang Thượng Nguyệt đi ra ngoài, nhưng đột nhiên phát hiện ra Giang Thượng Nguyệt vô cùng khỏe, giữ chặt tay hắn ta, không thể kéo hay cử động.
Người đàn ông lo lắng, tại sao cô gái này khí lực lớn như vậy!
Giang Thượng Nguyệt tiện thể diễn tâm trạng ấm ức kêu to:
"Tôi đau, tôi đau! Cha, ô ô ô, có người ức hϊếp con!"
Lý Hồng Bân lúc này bước ra khỏi nhà vệ sinh, lắc lắc những giọt nước trên tay, nhìn thấy nơi Giang Thương Nguyệt đang ngồi đột nhiên bị rất đông người vây quanh, từ bên trong có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Giang Thương Nguyệt.
Hắn ta run run rẩy rẩy cái bụng bầu chạy tới, chen vào đám người, nhìn thấy Giang Thượng Nguyệt đang bị hai nam nữ không rõ danh tính ôm chặt, nhất thời không nghĩ ngợi gì, xắn tay áo lên muốn đánh người.
Kết quả, Giang Thượng Nguyệt ánh mắt sắc bén ngăn cản hắn, cô mấp máy môi hình: “Người què… cảnh sát.”
Lý Hồng Bân nhất thời dở khóc dở cười, nguyên lai Cửu Thiên Tuế chỉ là đang trêu chọc hai người kia mà thôi!
Hắn tự mắng mình ngu ngốc, tiểu ma nữ này lợi hại như vậy, không phải trêu chọc để hai người kia bắt, thì làm sao họ bắt được cô ấy chứ!
Lý Hồng Bân chen lấn ra khỏi đám đông với ôm cái bụng run rẩy chạy đến phòng trực tìm cảnh sát, hít một hơi rồi nói:
"Đồng chí cảnh sát! Nhanh đi xem xem. Con gái tôi đã bị kẻ bắt cóc bắt được!"
Đồng chí cảnh sát trẻ đang uống nước, nghe tin có kẻ bắt cóc, nhanh chóng đặt ấm trà xuống, lấy cây gậy côn trong ngăn kéo ra rồi đi theo Lý Hồng Bân.
Hai người vừa chen vào trong đám người, Giang Thượng Nguyệt đột nhiên hét lên, giọng có chút nghẹn ngào ấm ức:
"Cha, cha, bọn họ tóm lấy con không chịu thả con đi!"
Người đàn ông nhất thời hoảng sợ, hiện tại không phải là không muốn rời đi, mà là căn bản không thể rời đi! Giang Thượng Nguyệt lợi hại đến mức cô nắm chặt tay hắn ta không thể nhúc nhích!
Lý Hồng Bân phối hợp theo Giang Thượng Nguyệt diễn xuất:
"Con gái đừng sợ, cha đến rồi đây!"
Đồng chí cảnh sát nhỏ cầm trong tay cây gậy côn, bước tới tóm lấy người đàn ông, vẻ mặt chính trực nói:
“Tôi ghét nhất là bọn bắt cóc! Chính vì những kẻ cặn bã như anh mà biết bao cô gái tội nghiệp bị hủy hoại!”
Giang Thượng Nguyệt nhướng mày, ôi, đồng chí cảnh sát trẻ này là người ngay thẳng.
Hai người biết rõ nếu thật sự bị buộc tội này sẽ phải ngồi tù, lập tức bao biện:
“Chúng tôi chỉ nhìn thấy cô bé ngồi đây một mình và hỏi xem cô bé có gặp khó khăn gì không. Đồng chí cảnh sát, các đồng chí thực sự đã hiểu lầm cả hai chúng tôi.”
Người cảnh sát trẻ quay lại hỏi Giang Thượng Nguyệt:
"Cô bé, nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lúc này ánh mắt hắn mới rơi vào trên mặt Giang Thượng Nguyệt, trong mắt cảnh sát trẻ hiện lên một tia kinh ngạc, quả là một cô gái xinh đẹp!
Giang Thượng Nguyệt dùng giọng trẻ con non nớt nói:
“Bà thím này nói quen biết cha tôi, cha tôi nhờ bà ta dẫn tôi đi tìm ông ấy. Sau đó hai người đều nói tôi không dễ lừa, khác hẳn với những cô gái trước đây.”
Nói như vậy, không thể nào đứa trẻ này nói dối, hai kẻ bắt cóc lúc này không thể trốn thoát được nữa, bị đưa về phòng trực, chờ người của đồn cảnh sát đến đem đi.
Đám người dần dần tản đi, Giang Thượng Nguyệt lười biếng ngáp một cái, khóe miệng kéo lên lông mi nhu cánh quạt chớp chớp nghĩ, thỉnh thoảng chơi một lần cũng không tệ.
Lý Hồng Bân ngồi ở một bên, bất đắc dĩ nói: “Bà cô tổ, Ngài cũng thật biết chơi.”
"Ngài cũng thật biết cách tìm cho mình chút việc làm vui vẻ?"
Đợi thêm mười phút nữa, tàu mới vào ga, một đám người lục tục theo nhau đi về phía sân ga. Giang Thượng Nguyệt đeo ba lô trên lưng đi theo Lý Hồng Bân, hai người lần lượt bước vào toa giường nằm.