Chương 51: Chửi thề

Sau khi đâm mũi kim cuối cùng, bà Giang đẩy đôi lót giày cho Giang Thượng Nguyệt:

“Đế giày mỏng, khi ra ngoài cầm lót vào trong giày.”

Điều này khiến Giang Thượng Nguyệt ngạc nhiên, cô thực sự không ngờ rằng đôi lót giày này là dành cho mình.

Cô chỉ nghĩ là bà Giang đang muốn lấy lòng mình nên vui vẻ nhận lấy chiếc lót giày.

“Thật là không biết xấu hổ, Tống Vi con khốn thối tha, mau lăn ra đây cho lão nương!”

Một người phụ nữ đột nhiên từ bên ngoài tức giận hét lên:

“Thứ đàn bà mất nết, làm vợ cho ngàn người kỵ, đừng trốn trong nhà hèn nhát như rùa rụt đầu!”

Giang Thượng Nguyệt khẽ cau mày, nhảy xuống khỏi giường chạy ra ngoài, Giang lão thái xỏ giày rồi nhanh chóng theo cháu gái ra ngoài.

Lúc này cửa nhà đã đông nghẹt người xem náo nhiệt, ở giữa đứng một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, khoảng bốn mươi tuổi, tay chống eo bà ta mắng Tống Vi trong sân:

“Mọi người hãy đến xem con đàn bà phóng đãng không biết xấu hổ, con đàn bà đi câu dẫn lãnh đạo, đuổi tôi khỏi vị trí công việc của mình biến ả ta thành người ghi đểm công mới!"

“Con đàn bà đê tiện, không biết xấu hổ, chỉ biết dạng chân cho đàn ông ngủ, thứ ngang ngược mất nết!”

Trong đám người vang lên tiếng xì xào, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tống Vi, khuân mặt Tống Vi nóng bừng, đau nhức như bị thiêu đốt.

"Đúng vậy, không thể nào. Chị dâu Tống là nhân cách tốt, là người tốt bụng hòa khí."

“Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy tôi chưa từng thấy cô ấy có chuyện mờ ám với ai, ngày nào cô ấy cũng cùng gia đình ra đồng, không có đàn ông, một mình nuôi con…”

"Điều đó cũng không hẳn. Gia đình họ không đâu có biết lãnh đạo nào trong thành phố đâu. Nếu Tống Vi không mèo mả gà đồng với người ta, liệu họ có chỉ định cô ta là người ghi điểm của thôn chúng ta không?"

“Đúng vậy, có lẽ cô ta sống một mình không có đàn ông lâu rồi, cô đơn thì sao?

Chu Thúy tựa vào cửa, ôm Nhị Bảo vào lòng, giống như thôn dân đang xem náo nhiệt, chỉ cần Tống Vi không ổn là bà ta sẽ vui vẻ!

Tiếng thì thầm bàn tán tiếp tục vang lên, Tống Vi vừa xấu hổ vừa tức giận đến run lên, vừa định mở miệng thì bà Giang đột nhiên cầm cây chổi lớn dùng để quét sân quất vào người phụ nữ và chửi bới:

"Dư Ái Hoa, sát nhân ngàn đao, miệng thối dám mắng con dâu bà, hôm nay xem bà có đánh chết cái thứ ô uế nhà cô không!"

Bà lão thái quay lại với thần thái kiêu ngạo như trước, mắng một cách gay gắt:

“Cút khỏi đây, đồ khốn nạn không biết xấu hổ, Tống Vi con dâu Giang gia là người thế nào thiên hạ còn cần cô nói? Ta xem cô không ăn được nho thì nói nho. Chính mình làm sai không giữ được công việc thì thôi. Đến đây ăn vạ ai? Nhanh cút ra khỏi đây!”

Giang Thượng Nguyệt nhìn Tam Nguyên ở một bên, nhỏ giọng nói:

"Đi tìm đội trưởng và nói với hắn ta rằng Dư Ái Hoa đến đây để gây rắc rối. Nhanh kéo hắn ta đến đây làm chứng?"

"Này được!"

Tình huống hiện tại là Giang Thượng Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến, cô vẫn là làm chưa được cẩn thận, nhìn thấy mẹ mình tức giận đến toàn thân run rẩy, trong lòng rất đau và khó chịu.

Cô bước tới, nhẹ nhàng nắm tay Tống Vi, nhỏ giọng nói:

"Mẹ yên tâm, con đã nhờ chị ba đi tìm đội trưởng. Chuyện gì xảy ra một lát sẽ rõ ràng."

“Lục Nguyên…!”

Tống Vi run rẩy gọi tên con gái mình, trong lòng chất chứa vô số uất ức, khiến Giang Thượng Nguyệt cảm thấy đau lòng.

Dư Ái Hoa bị Giang lão thái đánh chạy khắp sân:

"Ô, ô, ô! Đánh người, đánh người, mụ điên, đánh người!"

"Bà đây đánh cô đấy! Thứ đàn bà bẩn thỉu ác tâm!"

Cú quét cuối cùng không rơi vào Dư Ái Hoa, khi mọi người nhìn thấy thì hóa ra đó chồng cô ta, Giang Quân rất tức giận khi vợ hắn bị cướp đi một công việc tốt, nhưng lúc này hắn nhìn thấy vợ mình bị Giang lão thái cầm chổi rượt, hắn không nhịn được nữa.

Giang Quân là một gã nông dân thô kịch, thân thể cường tráng, tuy rằng làm việc coi như tốt, nhưng lại là người bao che khuyết điểm người một, đặc biệt là vợ con, nếu ai dám xúc phạm đến vợ con hắn, hẵn sẵn sàng dùng dùng bạo lực với người khác để bảo vệ vợ con.

Vì vậy, không ai ở Giang gia thôn và cả một số thôn làng lân cận sẽ không vui khi dây phải hắn ta, điều này cũng khuyến khích tính khí hống hách của Dư Ái Hoa.

Anh ta vung cây chổi trong tay Giang lão thái, suýt nữa thì xô ngã bà ta, Giang lão thái đâu phải là người chịu ăn cái thiệt này! Bà ta lựa theo lực đẩy ngồi phịch mông xuống đất, vỗ tay xuống đất rêи ɾỉ:

“Không sống nổi nữa, không sống nổi nữa! Bắt nặt một bà già, , trời ơi, tôi đã tạo cái gì nghiệt, già rồi mà còn để người khác cưỡi lên tận đầu thải phân.”