Giang Thượng Nguyệt nhìn vẻ mặt bối rối của Lý Hồng Bân, bình tĩnh nói:
"Tôi không thích hợp để ra mặt trong chuyện này. Tôi ghét rắc rối nên không bao giờ gây rắc rối."
Cô nói xong lời này, Lý Hồng Bân chợt hiểu, Giang Thượng Nguyệt muốn làm người đứng sau điều khiển!
"Yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp ngài giải quyết rõ ràng!"
Lý Hồng Bân khẳng định nói:
"Khi đến thời điểm, tôi sẽ để người phía dưới làm việc đó, bọn họ đều quen thuộc với các đội trưởng của mỗi thôn, nhưng tôi lại không biết về mẹ ngài. Phu nhân nhà ta?”
"Tống Vi."
Giang Thượng Nguyệt lười biếng hỏi:
“Bệnh nhân ở đâu?”
Bệnh tật trên thế giới này chỉ là cái vẫy tay với Giang Thượng Nguyệt.
"Tại thành phố Cửu Hà."
“Có xa lắm không?”
Giang Thượng Nguyệt không nhạy cảm với khoảng cách, dù sao đối với cô mà nói, dù xa đến đâu cũng chỉ là một bước.
"Đi tàu mất ba ngày."
“Khai cho tôi một lá thư giới thiệu.”
Cô có thể sử dụng phép thuật “súc địa thành thuấn” thuấn di đến địa phương cần đến, nhưng cô mới tới thế giới này, nơi đi xa nhất cũng chỉ là huyện thành, cô muốn nhìn ngắm thế giới này thật kỹ, tìm hiểu mọi thứ văn hóa xã hội.
Và không biết từ khi nào, cô ấy cũng ngửi thấy trên người mình hương vị khói lửa nhân gian.
Dù sao Lý Hồng Bân cũng là quản lý trung tâm mua sắm, dưới quyền có rất nhiều người, cũng có không ít người phụ trách nên hắn nhanh chóng triển khai mọi việc.
Sáng sớm hôm sau, Tống Vi bị đội trưởng Giang Phú Quý gọi tới, hắn cười nói:
“Em dâu, người ghi điểm trong thôn chúng ta đã phạm sai lầm, cô ta ghi thêm cho gia đình mình mấy điểm.”
“Hai ngày trước lãnh đạo trong thành điều tra qua, em dâu đã tốt nghiệp trung học cơ sở. Trong thôn chúng ta không có ai học hành bằng cấp cao hơn em dâu, lãnh đạo đã quyết định giao vị trí công việc ghi điểm của đại đội cho em dâu."
Tống Vi trong tiềm thức nghĩ tới Giang Thượng Nguyệt, mấy ngày trước con gái hỏi bà có muốn làm người ghi điểm không, không ngờ chỉ hai ngày sau nàng đã được bổ nhiệm.
Bà có chút ngơ ngác, con gái bà nhanh quá, nhưng hơn hết là bà cảm động.
Ngay khi Tống Vi rời khỏi cửa đại đội công xã, tin tức đã lan truyền trong thôn rằng Tống Vi đã trở thành người ghi điểm mà không biết bằng cách nào.
Nhưng vì đó là vấn đề tình bạn giữa dân làng nên không ai nói ra trước mặt họ.
Đương nhiên, kẻ gây rối của Lão Giang gia lại là chuyện khác, Chu Thúy ôm trong tay Giang Nhị Bảo, vạch áo lộ nửa bầu ngực cho con bú, không thèm quan tâm đến việc trong nhà có đàn ông.
Đứa nhỏ đã ba tuổi vẫn không cai sữa, ở trong thôn cũng là đứa nhỏ duy nhất!
Chu Thúy sinh con gái đầu lòng, bị nhà mẹ đẻ cùng Giang lão thái ghét bỏ mắng không ngóc đầu lên được, phải hơn chục năm trời mới sinh được đứa con trai như kim bảo, nên cái cục vàng là điều đáng tự hào, quý giá, tự nhiên là đau như tròng mắt, đứa thứ hai đã ba tuổi vẫn không chịu cai sữa.
Khi đi làm ruộng về, bà ta nghe mẹ chồng nói người ghi điểm trong đại đội đã bị thay đổi, lãnh đạo trong thành chỉ đạo Tống Vi sẽ là người ghi điểm, vì cô ấy có trình độ học cao trong thôn.
Trong lúc nhất thời, Chu Thúy vừa hâm mộ vừa ghen tị, người ghi điểm là công việc béo bở, có thể lén lút cộng thêm mấy điểm cho gia đình mình, lại thỏa mái. Mỗi ngày chỉ cần đứng đó chấm điểm cho người khác, có biết bao nhiêu người trong thôn muốn làm công việc này.
Cô chua chua nói: "Em dâu, cô thật sự là hết khổ, nhiều hưởng phúc. Người ta lãnh đạo trực tiếp bổ nhiệm cô làm người ghi điểm cho đại đội chúng ta đấy.”
Chu Thúy nhấn mạnh hai chữ "lãnh đạo”, rõ ràng muốn nói Tống Vi có quan hệ không đúng mực với vị lãnh đạo nào đó, nếu không thì tại sao một lãnh đạo từ thành phố lại đột nhiên đến thôn. Trước tiên thay thế người ghi điểm trong đại đội, chỉ định cho Tống Vi đảm nhận một công việc dễ dàng như vậy?
Tống Vi sao có thể không hiểu ý tứ của bà ta, lập tức cảm thấy nhục nhã, mặt đỏ bừng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chị dâu, chị có bằng chứng không mà nói xa nói gần như vậy. Tôi ăn ngồi ngay thẳng, thân minh không sợ bóng tà!"
Chồng bà tuy chết trẻ nhưng bà chưa bao giờ có ý định tái hôn, Tống Vi luôn giữ khoảng cách với đàn ông trong làng, ngoại trừ việc về nhà bố mẹ đẻ, đi chợ,… thậm chí bà ấy còn hiếm khi rời khỏi nhà.
Trong lòng bà chỉ hướng về con gái, bà cư xử ngay thẳng và chưa bao giờ làm điều gì trái đạo đức.
Tống Vi đương nhiên không thể chịu đựng được khi bị Chu Thúy xúc phạm như vậy.
Giang Sơn Phong hung ác trừng mắt nhìn vợ, mắng:
"Không nói được thì câm miệng đi, không ai coi cô là người câm!"