Giang Thượng Nguyệt không phải loại người không ăn củ cải, thì không coi trọng người trồng, cô cười lắc đầu:
“Không sao đâu, mẹ tôi cũng đi.”
Người đi chợ rất đông, trong làng chỉ có một chiếc xe lừa, nếu đến muộn không có chỗ ngồi thì phải đợi đến phiên chợ tiếp theo. Giang Thượng Nguyệt và Đào Hoa ngồi bên trong xe, chị dâu Chu Ái Hoa, Tống Vi, Lưu Chiêu Đệ ngồi ở mép xe lừa, vừa lúc ngồi đầy, rốt cuộc không còn chỗ cho ai nguồi nữa.
Một đường đi xóc nảy, Giang Thượng Nguyệt cau mày, nếu biết trước thì cô đã tự mình đến, đối với cô mà nói chỉ là một bước chân. Ngồi trên xe lừa cho tới khi đến chợ, cái mông cô sẽ tan vỡ mất.
Sau ba giờ xóc này trên đường, cuối cùng họ cũng đến được chợ, lúc này trời vừa rạng sáng. Giang Thượng Nguyệt nhảy xuống xe lừa, duỗi người.
Cô phóng tầm mắt nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đến đây đều có mục đích riêng. Giang Sơn Thủy cõng giỏ trên lưng, bên trong là bím tóc thân cây lúa mạch mang đi công xã bán. Tống Vi muốn đi cung tiêu xã nhìn xem, có chị dâu hai đi cùng bà.
“Chợ đông người, cẩn thận người què.”
Tống Vi có chút lo lắng nói:
“Hay con gái đi với mẹ đi?”
Giang Thượng Nguyệt xua tay:
"Con không sao, mẹ yên tâm, nếu con gặp phải người què, con sẽ không đánh hắn răng rơi đầy đất!"
Tống Vi đi rồi, Giang Thượng Nguyệt cùng tiểu bằng hữu Đào Hoa đi dạo chợ. Chị dâu của Đào Hoa là Chu Ái Hoa theo sát phía sau, sợ lạc mất Đào Hoa.
Giang Thượng Nguyệt ngồi xổm nhìn mấy cái túi vải đang được bày bán trên sạp, Đào Hoa chua chua nói:
"Thật hậm mộ chị, Nguyệt Nguyệt!"
"Vì cái gì hâm mộ chị?"
Giang Thượng Nguyệt kỳ quái hỏi.
“Chị thấy đấy, mẹ chị đâu co kè kè dám sát chị đâu. Trừ khi là ở trong thôn, em đi đâu anh trai và chị dâu đều đi theo."
Giang Thượng Nguyệt thổi phù một tiếng bật cười:
"Cô bé ngốc này, hâm mộ chị làm gì? Trong thôn có vô số cô gái gái nhỏ ghen tị muốn được như em đó."
Đào Hoa mặc dù trong lòng biết mình tốt hơn các cô gái trong thôn rất nhiều, nhưng cô vẫn hâm mộ sự tự do của Giang Thương Nguyệt.
Chu Ái Hoa cũng bất lực, trước khi gả cho Tưởng Lão Nhi, cô ta biết gia đình chồng tương lai yêu thương con gái mình như mạng, nhưng cô không ngờ gia đình chồng có thể yêu thương con gái đến mức như vậy! Không chỉ mỗi ngày một quả trứng, nhà có thứ gì tốt đều để dành cô con gái nhỏ. Ngay cả các chị dâu cũng phải làm theo sau sủng ái cô em chồng này. Đôi khi cô thực sự ghen tị với em chồng, tại sao cô không sinh ra trong một gia đình coi trọng con gái hơn con trai?
Giang Thượng Nguyệt bỏ tiền mua ba lô, Chu Ái Hoa nhìn cô mắng không biết sống:
"Nguyệt à, em không mua chiếc ba lô này đúng không? Tất cả phụ nữ trong thôn chúng ta đều biết làm thứ này, thật lãng phí nếu mua chúng."
Giang Thượng Nguyệt nghe xong có chút kỳ quái nhìn Chu Ái Hoa hỏi:
"Đây là tiền của tôi, tại sao tôi không mua được?"
Một câu nói khiến Chu Ái Hoa á khẩu không nói nên lời, cô ta xấu hổ cười cười không nói gì. Nhưng trong lòng lại nghĩ :
"Chờ mẹ cô biết xem có bị ăn mắng không? Lúc đó cũng đừng trách tôi không khuyên nhủ.!"
Chợ phiên tháng một lần đông đúc tấp nập, khắp nơi người bán người mua.
Giang Thượng Nguyệt đeo giỏ đi tuốt phía trước, bỗng nhiên dùng lại bước chân, nhìn quầy bánh rán trước mặt, quay người hỏi Đào Hoa:
“Muốn ăn không?”
Đào Hoa nhìn vào quầy bánh rán, ngửi thấy mùi thơm phức, cô bé gần như bật khóc khi Giang Thương Nguyệt hỏi, cô ấy điên cuồng gật đầu.
“Tôi muốn mười cái bánh rán.”
Giang Thượng Nguyệt lấy từ trong túi ra năm mươi xu đưa cho ông chủ cửa hàng bánh rán.
Vốn dĩ ông chủ còn tưởng Giang Thượng Nguyệt chỉ là một cô bé, làm sao có tiền? Mua một cái thì tốt, nhưng không ngờ cô bé này lại mua mười cái một lúc.
Anh ta nhanh chóng vui vẻ nhận tiền, và bắt đầu buôn bán bằng may nắm của vị khách hàng đầu tiên.
Giang Đào Hoa không dám nhìn thẳng Giang Thượng Nguyệt, cô bé khép nép kéo ống tay áo Giang Thượng Nguyệt, hạ thấp giọng nói nhỏ:
"Chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Biết chị mua nhiều như vậy, chị có bị đánh đòn nều bị phát hiện ra không."
“Không!”
Giang Thượng Nguyệt nhìn chằm chằm bánh rán trong chảo, nuốt nước bọt, sáng dậy cô còn chưa ăn gì, xóc nảy hai tiếng đồng hồ. Giờ cô đang rất đói bụng.
Ông chủ tranh thủ lúc đang chiên bánh, đưa cho Giang Thượng Nguyệt ba mươi xu tiền lẻ, cười nói:
“Cô bé, người lớn nhà em đâu rồi?”