"Không sao đâu mẹ, trong đây có 140 đồng mẹ cất cẩn thận. Một trăm đồng dùng trong hôn lễ, bốn mươi đồng còn lại mẹ cất đi sử dụng cho chính bản thân mình và cha. Thời tiết như này, năm nay mùa màng phỏng trừng cũng không khởi sắc, còn không biết thu hoạch được bao nhiêu lương thực đâu. Trên người có chút tiền, mùa màng có vấn đề, trong lòng không hoảng hốt.”
Tống Vi còn chưa nói xong, cửa phòng bị đá rầm một tiếng, cửa phòng mở toang. Giang lão thái vẻ mặt âm u xông vào, đi cùng là Chu Thúy vẻ mặt hả hê khi người gặp họa.
Chu Thúy và bà Giang về nhà sớm để làm bữa trưa, vừa vào sân nhà đã nghe thấy tiếng hét của Tống Vi, tò mò nằm ở ván cửa nghe lén. Một lúc sau, không ngờ lại nghe được con dâu thứ ba dấu tiền riêng, có những tận 140 đồng! Đã vậy còn dám đưa nhà mẹ đẻ cho cậu em trai lấy vợ?
Giang lão thái vừa nghe song, thấy chuyện lớn rồi! Đây chính là một trăm bốn mươi đồng! Cả đời bà ta cũng chưa kiếm được nhiều như vậy. Trong lòng thầm nghĩ đây chắc chắn là tiền con trai bà ta lưu lại, bà phải cầm về tay mới được, bằng không Tống Vi một cái bà nương ở góa lấy đâu ra nhiều tiền! Số tiền này phải là của bà ta.
Tống Vi vừa nhìn thấy vẻ mặt u ám của mẹ chồng, liền biết có chuyện xấu rồi, vội vàng nói với Từ Kim Phong:
“Mẹ nhanh về đi, cha cùng em trai ở nhà đợi cơm trưa đâu!”
Từ Kim Phong cũng không ngốc, vội vàng gật đầu:
"Được, ta đi trước!"
Từ Kim Phong vừa đứng dậy định rời đi, Chu Thúy đã đưa tay ngăn lại, cười khinh bỉ nói:
"Đừng vội đi, thím đã đến rồi sao không ở lại ăn bữa cơm?"
Hứa Kim Phong nói: “Không ăn Yêm phải về nhà đâu!”
Giang lão thái chặn cửa, nhìn chằm chằm vào xấp tiền trong tay Từ Kim Phong và nói:
"Bà lấy tiền của con trai tôi rồi muốn rời đi? Chuyện tốt như vậy sao có thể được? Đưa tiền cho tôi nhanh lên!"
Giang Thượng Nguyệt khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Giang lão thái, nói:
"Bà nội, tiền này là của tôi, tôi muốn cho ai liền cho ai, bà vẫn là sang một bên đứng đi!"
"A lũ ăn cây táo dào cây sung!"
Giang lão thái mắng:
"Mày cái thứ bồi tiền hóa lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đây chẳng phải tài sản cha mày để lại sao? Tao là mẹ hắn, tiền này không mang hiếu kính lão mẹ hắn, thế nhưng mẹ con chúng mày mang đi hiếu kính nhà ngoại.”
“Tiền lương dạy học của cha tôi hàng tháng có bao nhiêu, cha đều đưa cho bà, còn đâu tiền đưa mẹ tôi? Đây là tiền của tôi, bà và cả cha tôi thì có quan hệ gì?"
Giang lão thái phần lớn cuộc đời sống trên người khác, đã quen từ lâu một gia chi chủ, bà ta nói một, không ai dám nói hai? ngoại trừ Giang lão đầu, có ai còn dám trước mặt bà ta ho he dù chỉ một tiếng. Không ngờ rằng khi về già, Giang Thượng Nguyệt xuất hiện dám thách thức quyền uy của bà ta nhiều lần, làm sao bà ta có thể chịu đựng được?
"Tiện nhân, bồi tiền hóa! Mày cái thứ sói mắt trắng! Đáng lẽ ta phải bóp chết mày khi mới sinh ra, để không phải làm hại người nhà Giang gia!"
Những nếp nhăn trên khuôn mặt bà ta run lên vì tức giận. Giang Thượng Nguyệt nhún vai lười nhác trả lời:
“Đúng vậy, nếu bà bóp chết tôi ngay lúc mới sinh, chuyện bây giờ sẽ không sảy ra? Đáng tiếc, hiện tại bà nội làm sao có thể bóp chết tôi!”
Giang lão thái hiểu rõ câu nói này khiến bà ta rất tức giận! Tống Vi mang thai Giang Thượng Nguyệt tận mười một tháng mới hạ sinh. Người xưa cách ngôn: "Ăn mặn sinh con trai, ăn chua sinh con gái." Lúc đó Tống Vi cực kỳ thích ăn đồ mặn, bà ta đinh ninh cái thai là cháu trai, cũng không nghĩ đến khi sinh hạ lại là một cái bé gái. Bà Giang không muốn mất mười đồng tiền cho bà đỡ, nên yêu cầu bà đỡ bóp chết đứa trẻ mới sinh.
Tiểu Giang Thượng Nguyệt vừa chào đời hít thở còn chưa thông, đã bị bà nội cho người bóp mặt mũi tím tái, tưởng rằng sắp chết, thì Tống Vi tỉnh dậy, hét lên dẫn người đàn ông của mình vào, nhờ đó mới cứu Giang Thượng Nguyệt một mạng. Mọi người trong lòng đều biết ai đã sắp xếp chuyện này, nhưng dù sao họ cũng là một gia đình. Giang Sơn Hà và Tống Vi rốt cuộc cũng không vì chuyện này mà trở mặt.
Chưa đến một năm sau, Giang Sơn Hà rơi vào hố băng chết đuối. Giang Thượng Nguyệt vẫn còn quấn tã chưa tròn một tuổi, Tống Vi muốn để con gái mình lớn lên thật tốt, Tống Vi cũng chỉ có thể đựa vào Giang gia mà chịu đựng mọi chuyện.
Giang lão thái ân hân không nên để bà đỡ bóp chết con ranh đó. Nếu có thể làm lại lần nữa, bà ta sẽ tự tay mình bóp chết thứ bồi tiền hóa này.
“Tao đánh chết mày!”
Giang lão thái giận run, vươn tay cầm cây cời lửa ở bên cạnh, hung hăng đập về phía Giang Thượng Nguyệt:
“Tao sẽ đánh chết mày, mày cái thứ tai họa! Tham tiền con tao trợ cấp nhà ngoại này!"
"Bà thông gia, có chuyện gì chúng ta bình tĩnh ngồi nói chuyện! Bà đánh đứa nhỏ làm gì?"
Từ Kim Phong không ngờ sự tình lại đến mức này, trong lòng bà hối hận không thôi. Dù có đưa tiền cho Giang lão thái hay không, thì cuộc sống sau này con gái bà cũng sẽ không dễ dàng. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, nhưng đây là số tiền cứu mạng của con trai bà, Từ Kim Phong nắm chặt xấp tiền không thể buông.
“Ai là thông gia với mụ già khốn nạn nhà bà! Con gái bà cùng một giuộc, ăn cây táo rào cây sung!"