Lưu Chiêu Đệ buông cuốc xuống, xoa xoa đôi tay đỏ bừng vì lạnh, run rẩy nói:
“Mùa xuân mà còn lạnh hơn mùa đông, tuyết rơi, gió thổi nhưng cũng không lạnh như bây giờ.
"Tống Vi quấn thật chặt chiếc áo khoác bông, bên trong được nhồi bông mới, ấm hơn trước rất nhiều, tuy vẫn lạnh nhưng nhìn chung đã đỡ hơn trước.Trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào hạnh phúc.
“Đúng vậy, còn phải một tháng nữa thời tiết mới ấm lên.”
Tống Vi hớp một ngụm khí nóng trong tay rồi nói:
“Dáng chịu rồi cũng qua thôi!”
“Mẹ!”
Giang Thượng Nguyệt cầm chiếc cốc tráng men có hơi nước trắng bốc lên, đi tới nhét vào tay Tống Vi.
"Mẹ, trời lạnh lắm mẹ áp tay vào cốc thật ấm áp!"
Chiếc cốc tráng men này là cha nguyên chủ tặng cho Tống Vi ngày cưới, đồng thời cũng là chiếc cốc men duy nhất trong nhà.Tống Vi hai mắt dưng dưng cảm động, nhưng lại sẵng giọng nói:
"Con đi đâu đun nước nóng? Bà nội biết phải làm sao?"
"Biết thì biết thôi, con sợ bà ta chắc?"
Giang Thượng Nguyệt trợn trắng mắt, cô thật sự không có coi trọng bà già họ Giang đó.
“Đứa nhóc nhà con!”
Tống Vi không biết nên cười hay nên khóc nữa. Lưu Chiêu Đệ nhìn chiếc cốc men trong tay em dâu hâm mộ không thôi, cười nói:
“Lục Nguyên quả là một cô bé chu đáo, mới mười bốn tuổi mà đã có năng lực như vậy. Trong thôn nhìn lên nhìn xuống không có đứa nhỏ nào có thể so được với Luc Nguyên nhà ta!"
Rõ ràng là khen ngợi, nhưng Giang Thượng Nguyệt nghe xong lại cảm thấy rất buồn bực. Tại sao bọn họ luôn thích so sánh mình với lũ nhãi con thổ địa trong thôn? Cô đường đường một Cửu Huyền Thiên Tôn! Nếu không trong hình hài đứa trẻ, thì cô đâu cần làm việc như thế này? Giang Thượng Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Bác hai, bác cũng đừng so sánh cháu với đám thổ hầu tử đó, họ với cháu không cùng đẳng cấp."
"Ha ha ha..."
Lưu Chiêu Đệ bị Giang Thượng Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc đó chọc cười, xoa xoa đầu cô nói:
"Là bác hai làm cho cháu gái mất vui, bác xin lỗi cháu gái Lục Nguyên!"
Giang Thượng Nguyệt...!
Thủ đoạn dụ dỗ trẻ con đối với Giang Thượng Nguyệt đều vô dụng, cô đâu phải trẻ con chân chính. Giang Thượng Nguyệt không nói chuyện với Lưu Chiêu Đệ nữa mà cầm cuốc giúp mẹ cuốc đất. Giang Thượng Nguyệt mất đi tiên thể, nhưng thân thể này đã được cô rèn luyện, tự nhiên so với phàm nhân bình thường tốt hơn nhiều. Cô vừa cầm cuốc cúi đầu giúp lão mẹ nhà mình làm việc, trước ánh mắt bàng hoàng của mọi người.
"Trời đất ơi thật là nhanh, con bé Lục Nguyên này còn là người sao? Làm sao có thể làm việc nhanh như vậy?"
"Ai…! Nếu hai tên nhãi nhà yêm mà giỏi bằng nửa Lục Nguyên thôi, tổ tiên mạo khói xanh lạp."
"Chậc chậc chậc...! Tiểu tử mà công điểm kiếm còn không bằng cô gái nhỏ nhà người ta."
"Đúng đấy, đúng đấy!"
Chu Thúy ngơ ngác nhìn Giang Thượng Nguyệt và con gái bà ta, nhổ một miệng nước bọt xuống đất bất mãn lẩm bẩm:
“Có gì hay ho đâu, chỉ như vậy đã mê hoặc mọi người?”
Sinh một đứa con gái thì có tác dụng gì? Rốt cuộc chỉ là cái bồi tiền hóa, muôi có tốt rồi cũng phải gả ra ngoài. Nhìn mà xem, không có con trai về già ai hầu hạ cô ta?"
Trong đám người không biết ai lên tiếng:
"Mấy bà không cảm thấy có chút tà môn sao? Từ khi khỏi bệnh con bé Lục Nguyên như trở thành một người khác vậy. Mấy ngày trước còn lấy cục đá tạp đầu nương Nhị Ngưu. Kiến bà ta sợ hãi bỏ chạy, có khi nào con bé đó bị thứ bẩn thỉu ám vào người hay không?"
Từ lúc con gái khỏi bệnh, có rất nhiều đàm tiếu Tống Vi thực không muốn nghe, bà vờ như không nghe thấy. Nhưng khi nghe được nghe trực tiếp những lời này, bà không nhịn đươc tức giận. Bà vứt nông cụ trong tay, nhảy cồ lên như một đứa trẻ mà mắng chủi:
“Lũ bà nương miệng rộng, mất nết? Nhà yêm Lục Nguyên trêu ai, chọc ai, để mấy người đặt điều ô uế, Lục Nguyên nhà yêm vẫn luân năng lực như vậy, không cần mấy người ba hoa, nói ba đạo bốn, về sau yêm mà nghe ai nói con gái yêm, gặp một lần yêm xé miệng một lần... hừ!"
Ở Giang Gia Thôn, Tống Vi có tiếng là người hiền lành tốt bụng, ngoại trừ ngày lão què đến xin dâu, không có ai thấy bà phát hỏa lớn như. Lúc đó bà như sư tử mẹ bảo vệ con non khiến bà con lối xóm bàng hoàng khϊếp sợ.
Lưu Chiêu Đệ thấy chuyện sẽ không kết thúc được nhanh chóng xua tay với thôn dân:
"Đi thôi, đi thôi...! Công việc của chúng ta còn chưa xong, mấy bà còn ở đây xem náo nhiệt nữa!"
Nhìn náo nhiệt thì cũng vui vẻ đấy, nhưng không có công điểm thì chỉ có uống gió tây bắc, dù sao cũng liên quan đến cơm áo gạo tiền của cả một năm! Mọi người lần lượt giải tán. Tống Vi tức giận lau mồ hôi trên trán, quay người kéo Giang Thượng Nguyệt về nhà.Suốt chặng đường Tống Vi không nói gì, Giang Thượng Nguyệt nắm tay bà, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ, người đừng để ý đến mấy bà ba hoa miệng rộng đó, họ có ghen tị đến đỏ mắt cũng không so được với mẹ của con. Mẹ con là lợi hại nhất, oách nhất nữa! Có ai trong cái thôn này sinh được cô con gái, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang lại hiếu thảo là con đây...!
“Phốc!”
Khuôn mặt ủ rũ của bà bị lời nói của Giang Thượng Nguyệt làm cho bật cười, Tống Vi gật đầu điểm cái trán con gái nói một cách yêu thương.
“Đúng vậy, con gái mẹ đâu chỉ giỏi giang, xinh đẹp, hiếu thảo, công phu ba hoa cũng là hàng nhất!”