Giang Thượng Nguyệt về đến nhà trời đã tối, vừa bước vào cửa căn phòng đã sáng lên. Tống Vi từ trong bóng tối bước ra hỏi:
"Hôm nay con như thế nào tối muộn mới về?"
Giang Thượng Nguyệt cởi giày lên giường, lấy bánh bao nhân thịt và bông gòn lấy ra từ Bát Thiên Thế Giới đặt trước mặt Tống Vi, nói: “Mẹ, con sai rồi! Buổi tối ăn cháo không đủ no con mang về cho mẹ 2 cái bánh bao, còn nóng mẹ ăn đi.”
Tống Vi có chút kinh ngạc, con bé vào thành hồi nào sao bà không biết?
“Mẹ không ăn, đều để dành bồi bổ thân mình cho con.”
"Mẹ, con giờ khác xưa, từ nay mẹ chỉ cần ngồi hưởng phúc thôi."
Giang Thượng Nguyệt trong lời nói có chút ẩn ý:
“Cô không còn là tiểu Giang Thượng nguyệt trước kia nữa, nên cô ăn gì, cô uống gì thì bà cũng như vậy."
Tống Vi ăn bánh bao, Giang Thượng Nguyệt đưa bịch bông đến trước mắt Tống Vi, vẻ mặt nũng nịu cười nói:
“Mẹ nhìn xem gì đây?"
"Mẹ dùng cái này thay lớp bông mới thật âm ấp cho áo khoác của mẹ. Áo mẹ đã rất lâu chưa đổi bông, lớp bông vừa cứng vừa đen lại không giữ ấm."
“Bông này cũng thật là tốt…! Tống Vi không nhịn được đặt xuống, sờ sờ bông:
“Lục Nguyên, mùa xuân đến rồi, mẹ còn chịu được, để mẹ thay vào quần áo cho con.”
Giang Thượng Nguyệt duỗi người, ngáp dài nói:
"Mẹ ,con không cần! Con không phải có da sói sao? Rất là ấm áp nha!"
Cô chui vào lòng Tống Vi, gối đầu lên đùi, nũng nịu nói:
“Đây là loại bông tốt nhất, tối nay có thể may nó vào áo khoác bông của mẹ được không? Để đến ngày mai bà nội nhìn thấy thì sẽ không tốt đâu."
“Ta biết rồi, đứa nhỏ này!”
Tống Vi gãi gãi chóp mũi con gái, cởi chiếc áo khoác bông rách tả tơi, lấy kim chỉ trên bàn đầu giường bắt đầu thay bông. Người mẹ kiếp trước của Giang Thượng Nguyệt đã chết hơn bảy nghìn năm, bà chết dưới lưỡi kiếm của một vị kim tiên, cô tốn năm nghìn năm để lấy được đầu của kẻ thù, treo trước cổng thành bảy ngày bảy bên.Trong quãng thời gian sống dài đằng đẵng đó, đã rất lâu… rất lâu, cô không cảm nhận được cảm giác ấm áp tình thân người nhà là gì? Đến thế giới này Giang Thượng Nguyệt là thật tâm, thật lòng đối Tống Vi.
Tống Vi cẩn thận thay bông, không quên dặn dò con gái:
“Lục Nguyên, mẹ biết hiện tại con rất có chủ kiến, mẹ không quản được con, nhưng con là máu thịt chín tháng mười ngày từ trên người mẹ rớt ra. Làm gì cũng được, đừng làm hại mình, mẹ muốn con bình an mà trưởng thành.”
Giang Thượng Nguyệt ngáp một cái, rúc vào trong ngực Tống Vi, uể oải nói:
"Con biết, người có thể tổn thương con còn chưa sinh ra đâu!"
"Đừng có mạnh miệng."
Tống Vi cười khiển trách, trong lòng có chút yên tâm, bà cúi đầu cắn đứt sợi chỉ, dùng bàn tay đầy kén sờ đi sờ lại chiếc áo bông thật mềm mại, ấm áp sâu tận trong lòng. Bông phiếu mặc kệ ở đâu cũng là đồ quý hiếm.Thời buổi thiếu thốn vật tư ai mà không mặc áo khoác vừa đen vừa cứng? Để có được loại bông tốt như vậy, không biết đã dùng bao nhiêu phiếu bông, bà thực sự hãnh diện là người đầu tiên trong thôn, có con gái hiếu thảo thứ tốt như thế này!
Đứa nhỏ này ở đâu ra bản lĩnh này không biết? Con gái bà thực sự trưởng thành rồi.Còn lại một ít bông, bà định lưu trữ đến mùa tuyết sang năm làm cho con gái bao tay. Tống vi cảm thán:
“Vẫn là con gái mẹ lợi hại! Bông tốt như này nếu mấy nàng dâu, mấy bà bà trong thôn biết có mà ghen tỵ đến đỏ mắt? Ai nói sinh con trai dưỡng lão mới là tốt, nhưng thực tế không phải vậy. Nhìn đi trong thôn này nhà ai có con trai được hưởng phúc như mẹ?"
Tống Vi vui vẻ cho bông còn lại vào bọc, cất tủ đầu giường rồi ôm Giang Thượng Nguyệt vào trong lòng.
"Đó là điều đương nhiên! Đám phế vật kia làm sao mà so được với con."
Tống Vi bật cười, nhẹ nhàng võ lưng Giang Thượng Nguyệt ngủ. Giang Thượng Nguyệt cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không thể nhịn được nữa, bắt đầu tìm Chu Công đánh cờ.
Kể từ khi xảy ra chuyện bán cháu gái, Giang lão thái luân bị Giang lão đầu nhìn chằm chằm, bà ta không giám gây sự nữa, dù nhìn thấy Giang Thượng Nguyệt, cùng lắm là chủi gà mắng chó, nhìn cháu gái với ánh mắt hậm hực. Giang Thượng Nguyệt dù biết nhưng vờ như không nhìn thấy.
Như mọi khi Giang Thượng Nguyệt đi cắt cỏ heo, kiếm điểm công tác. Cô tản bộ ra đồng, một cơn gió nhỏ thổi qua, hôm nay trời vẫn còn lạnh, thật may áo lão mẹ nhà mình đã được thay bông mới. Bằng không trời lạnh như thế này, lão mẹ lại chịu tội.