- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tái Sinh Thập Niên 60: Người Vợ Bất Tử Của Lý Tiên Sinh
- Chương 121: Chuyện bát quái
Tái Sinh Thập Niên 60: Người Vợ Bất Tử Của Lý Tiên Sinh
Chương 121: Chuyện bát quái
Tống Vi buông quạt, đứng dậy: "Không được, mẹ phải đi tìm thím Xuân Phân của con!"
"Mẹ tìm thím ấy làm gì? Nói với thím ấy là người đàn ông của cô muốn làm giày rách à?"
Giang Thượng Nguyệt kéo Tống Vi, lạnh lùng nói: "Mẹ, mẹ nghĩ Mã Xuân Phân với cái tính tình kia, có thể nháo ra chuyện gì? Nếu là người phụ nữ khác có thể nháo đến lật trời, nhưng Mã Xuân Phân, chậc chậc…, con xem có khi lại cam chịu."
Tống Vi cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy con gái nói rất đúng, thở dài: "Con nói đúng, phận đàn bà a..."
Thân phận người phụ nữa thấp kém rẻ mạt, đây là tư tưởng cố hữu, lạc hậu đặc trưng của thời kỳ này. Có quá ít người được nuông chiều như Giang Đào Hoa từ nhỏ. Phần lớn họ đều giống Mã Xuân Phân, rõ ràng là họ phải sống hèn mọn trong hoàn cảnh tồi tệ, bị coi thường kinh bỉ, bị đánh đập, tra tấn về cả tinh thần và thể xác, nhưng lại không giám đấu tranh, hay sẵn sàng ly hôn vì lợi ích của bản thân.
"Mẹ cứ xem đi, sớm muộn gì bọn chuyện cũng lòi ra thôi."
Giang Thượng Nguyệt khẽ mỉm cười: "Chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
Đã ba tháng kể từ khi những thanh niên trí thức về quê, lương thực mượn từ đội đã cạn kiệt, ngoại trừ Lý Chiến Thắng, họ đều viết thư cho gia đình, xin trợ cấp lương thực.
Lý Chiến Thắng tuy là người thành phố, nhưng cũng không kham nổi trong nhà nhiều đứa nhỏ, cuộc sống qua ngày cũng quá chật vật, căn bản không có dư thừa lương thực mà trợ cấp đến hắn, hắn trong lòng tự biết, nên đơn giản là không cùng trong nhà viết thư xin.
Những ngày này, hắn ta cũng chỉ có thể thắt lưng buộc bụng, dựa vào núi lớn, kiểu gì cũng không đói chết hắn.
Chung Kỳ nói: " Lý Chiến Thắng về thôi, ngày mai chúng tôi còn muốn vào thành nhận thư, cậu có đi không?"
Lý Chiến Thắng mỉm cười, lắc đầu và nói: "Tôi không đi, không có ai sẽ gủi thư cho tôi cả."
Ngụy Kiệt kỳ quái hỏi: “Lần trước cậu không viết thư về nhà sao?”
"Viết."
Lý Chiến Thắng lại nói: "Tôi chỉ thông báo bình an với trong nhà, không nói cho họ biết tình hình hiện tại của tôi, nên sẽ không có gói hàng nào sẽ gủi đến. Điều kiện của gia đình tôi không tốt, trong nhà đông con, cuộc sống qua ngày còn khó khăn chật vật, tôi cũng đã xuống nông thôn, cũng không cần gia tăng gánh nặng cho gia đình.”
Mã Ngọc Long gặm bánh ngô, mơ hồ không rõ hỏi: "Vậy cậu định ăn gì? Trước mắt cũng không còn lương thực nữa..."
"Ở đây có núi dựa vào, sẽ không chết đói được tôi." Lý Chiến Thắng cười toe toét, khoe ra tám chiếc răng trắng to, rất chân thực.
Giang Thượng Nguyệt lưng đeo giỏ cùng Tống Vi đến núi Tiêu Hàn đào tỏi dại. Khi đến nơi, họ chỉ nhìn thấy là sự tàn phá trên mặt đất, không có rau dại cũng không có củ tỏi dại nào.
“Chúng ta đến muộn rồi.”
Giang Thượng Nguyệt nhún nhún vai, cười nói: “Đến cái mần dại cũng không sót lại!”
Tống Vi nói: “Những lão nông dân chúng ta qua ngày quá khổ, thừa dịp còn có rau dại để ăn, tiết kiệm chút lương thực để sống qua năm mất mùa đói kém a!”
Giang Thương Nguyệt chỉ muốn tới đây đào mấy củ tỏi nhỏ về muối ăn cùng cơm. Ai biết muốn đến lấy đã bị đào bới đến hoang tàn, hoặc nhiều hoặc ít cô có chút thất vọng, lần này xem như đến không.
Giang Thượng Nguyệt nhìn hướng trong rừng, nếu là đi xuyên cánh rừng ở trong núi tìm kiếm, thật cũng không tính đến không một chuyến. Trên núi Tiêu Hàn có rất nhiều dã thú, người trong thôn nhiều nhất chỉ dám đi dạo men ngoài bìa rừng một chút, săn vài con chim, nhặt vài cái trứng, nếu may mắn, có khi còn bắt đến gà rừng thỏa nãm cái miệng thèm ăn. Ra khỏi cánh rừng, chính là chân núi Tiêu Hàn, lợn rừng linh tinh thỉnh thoảng cũng có, có năm chúng chạy từ trên núi xuống cắn chết vài người, về sau người dân bị cấm vào sâu trong núi.
Giang Thượng Nguyệt chỉ vào trong rừng, cười nói: "Mẹ, mẹ tin con không? Con dẫn mẹ vào núi đào rau dại, trong đó có rất nhiều thứ!"
Tống Vi vội vàng nói: "Không, không được, bên trong có rất nhiều dã thú. Một cô bé như con làm sao có thể xử lý được chúng? Không đào được gì thì không đào được gì đi, chạy qua chạy lại một hồi chỉ lãng phí thời gian!"
“Không sao đâu mẹ.”
Giang Thượng Nguyệt nắm tay bà đi vào trong rừng: “Mẹ tin con đi, con là con gái của mẹ chắc chắn sẽ không hại mẹ, yên tâm, có con ở đây, ai cũng không thể làm hại được mẹ.”
Thấy con gái nói một cách chắc chắn như vậy, tim Tống Vi cũng không còn đập thình thịch nữa, cắn răng theo Giang Thượng Nguyệt vào trong rừng rậm, trong rừng cũng không có gì kì quái, nên không có dừng lại mà đi thẳng vào trong.
Đi bộ khoảng mười phút, cuối cùng cũng ra khỏi cánh rừng, hai mắt bà chợt mở to, đại thụ che trời, còn có nơi nơi thấy được là rêu xanh, rau dại, trái cây dại, bằng mắt thường có thể thấy được phía sâu trong rừng rậm, và bên ngoài cánh rừng là hai khung cảnh hoàn toàn khác nhau.
Ánh nắng chiếu xuyên qua những chiếc lá thành từng chấm nhỏ trên mặt đất, gió mơn nam thổi qua, những chiếc lá đung đưa. Tống Vi kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mặt.
Ngọn núi Tiêu Hàn này, ngọn núi đã sinh ra vô số động thực vật, quả thực rất giàu có.
Giang Thượng Nguyệt phóng ra thần thức, xua đuổi tất cả dã thú đang nhẹ nhàng đến gần xung quanh: "Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
“Ngọn núi này thật phong phú giàu có!”
Tống Vi vui vẻ nói, dường như đã quên đi nỗi sợ hãi trước đó của mình, bà lôi ra cái cuốc nhỏ trên lưng Giang Thượng Nguyệt, bà ngồi xổm xuống và bắt đầu đào rau dại.
Giang Thượng Nguyệt ngửa mặt nhìn lên, trên đỉnh đầu là một cái cây không rõ tên, so với Giang Thượng Nguyệt cao hơn một cái đầu, kết một đám quả màu đỏ, to bằng móng tay.
"Đây là cái gì?" Giang Thương Nguyệt nhảy lên, hái một quả, trực tiếp ném vào trong miệng, chua ngọt, ăn rất ngon.
Tống Vi ngẩng đầu cười nói: "Đây không phải là quả mâm sôi sao? Mấy năm rồi không thấy, quả còn chưa kịp chín đã bị người ta tranh nhau hái rồi, muốn thấy cũng khó!"
"Mẹ có muốn ăn không?" Giang Thượng Nguyệt hỏi.
Tống Vi đang vùi đầu làm việc, tranh thủ thời gian đáp: "Lựa một ít đi, coi như đồ ăn vặt cũng tốt."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tái Sinh Thập Niên 60: Người Vợ Bất Tử Của Lý Tiên Sinh
- Chương 121: Chuyện bát quái