Ngọn lửa bốc cao tận trời, thôn dân người xô người chậu, cố gắng dập tắt đám cháy trên đồng cỏ. "Nhanh lên, nhanh lên!"
"Mang nước tới! Mau mang nước tới! Nếu lửa lan đến núi, dọa sợ đám dã thú kia, thôn chúng ta liền xong rồi!"
"Lửa sắp tắt rồi, mọi người cố gắng lên!"
Trong số những người đi ngang qua, Giang Thượng Nguyệt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là mẹ cô, Tống Vi. Cô khẽ cau mày, nhảy xuống từ đống cỏ khô, kéo Tống Vi ra sau: “Mẹ, lửa mạnh như thế này, mẹ ở đây làm gì a?"
"Con gái, sao con lại ở đây? Mau về nhà đi, ở đây quá nguy hiểm, lỡ như con bị bỏng hoặc bị thương thì sao?"
Tống Vi vẫn đang cầm cái chậu trên tay, nóng lòng muốn dập lửa: "Về nhà đi, mau về nhà đi, mẹ sẽ quay lại sớm thôi, ngoan!”
Giang Thượng Nguyệt nhìn bóng lưng Tống Vi, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng vung tay, dùng gió thổi dập tắt lửa.
Ngọn lửa cuối cùng cũng được dập tắt và thôn dân thở phào nhẹ nhõm nằm xuống đất.
Giang Phú Quý đang đi trước mặt Lý Chiến Thắng cùng nhóm thanh niên trí thức vẻ mặt nghiêm túc thấp thỏm. Lúc này, những thanh niên trí thức mặt mày nhẹm nhuốc hơi thở hổn hển, khi nhìn thấy Giang Phú Quý bước tới trái tim họ lại nhảy lên thình thịch thịch.
"Đều là chuyện tốt mấy người làm ra!"
Giang Phú Quý tức giận nói: "Trước khi đốt cỏ, mấy cô mấy cậu không biết phải đào hào ngăn lửa à?"
Lý Chiến Thắng và nhóm thanh niên trí thức không dám nói lời nào, ngoại trừ Hà Điền Điềm, tất cả đều cúi đầu chịu bị mắng, Hà Điền Điềm chạm lên khuôn mặt chát đầy son phấn, quệt ngang quệt dọc tro bụi không phục nói: "Chúng tôi cũng có phải cố ý đâu, chúng tôi làm vậy cũng vì muốn dân thôn tốt hơn!"
Giang Phú Quý cũng không ngờ tới, cô gái này đã làm sai chuyện lại có thể kiêu ngạo như vậy, Mã Ngọc Long không thể chịu đựng được nữa kéo tay áo Hà Điền Điềm ra hiệu cho cô ta im lặng.
"Đừng kéo tôi bằng đôi tay bẩn thỉu của anh!" Hà Điền Điềm vẻ mặt chán ghét.
Mã Mgọc Long lòng tốt bị cho là lòng lang dạ thú, mặt đỏ bừng vì tức giận, hừ lạnh tỏ ý không muốn quan tâm đến cô ta nữa.
Có người trong đám đông chửi bới, sau đó những lời chửi rủa ập đến như thủy triều.
"Loại thanh niên trí thức chó má nào lại có thể làm ra việc lớn như vậy, là vì tốt cho thôn dân? Phải không, có thật vì tốt cho thôn dân? Còn gây ra chuyện lớn như vậy, cả ngày chưa làm được việc gì, sáng ra đã phải đi dập lửa!"
"Chính xác! Tôi xem nữ thanh niên trí thức kia không phải thứ gì tốt. Đã xuống nông thôn rồi cô ta suốt ngày tô son chát phấn, trông không giống người biết làm việc!"
"Đội trưởng, mau mau để nhóm những thanh niên trí thức này từ chỗ nào theo tới trở về chỗ đó thôi! Sao bọn họ có thể gây chuyện như vậy! Nếu cứ tiếp tục như vậy, thôn chúng ta sẽ gặp họa!"
Hà Điềm Điềm ước gì đâu! Cô ta không muốn ở lại vùng quê hôi hám và bẩn thỉu thêm một giây nào nữa.
Một số thanh niên trí thức khác bị thôn dân nói xấu hổ đến mức muốn tìm một khe nứt dưới đất chui vào. Giang Phú Quý ho khan hai tiếng, ra hiệu cho thôn dân im lặng rồi nói: “Việc ngày hôm nay khấu trừ 20 công điểm mỗi người, từ ngày mai, tất cả cô cậu theo hương thân cùng nhau trồng trọt làm việc, lương thực ăn hết, các cô cậu tự mình nghĩ biện pháp, cũng không thể cứ mãi ăn mượn của đội được."
Cho dù Giang Phú Quý có đồng ý cho thanh niên trí thức trở về thành phố, nhưng những gì hắn nói cũng không được tính.
"Tự mình nghĩ biện pháp, tôi không quan tâm!" Hà Điềm Điềm thấp giọng lẩm bẩm.
Giang Thượng Nguyệt nghe xong không khỏi cười lạnh, ngày lành của cô ta chỉ mới mới bắt đầu thôi!
Đối với thanh niên trí thức, thôn từ chối cho mượn lương thực, tương lai sẽ vô cùng khó khăn, Hà Điền Điềm hoàn toàn không nhận thức được vấn đề này.
Dân làng dần dần tản ra, Giang Thượng Nguyệt một tay cầm chậu, một tay nắm tay Tống Vi, chuẩn bị về nhà.
Hà Điềm Điềm đột nhiên xông tới chặn đường Giang Thượng Nguyệt, chống eo, đắc ý nói: “Tôi đã nói tôi gánh vác, chính là có thể gánh vác, cho dù tôi không có cách đào hào ngăn lửa lan rộng ra thì như thế nào? Tôi chính là thành niên trí thức từ thành phố tới, Giang Phú còn dám đối với tôi thế nào."
“Ngày tháng còn dài.” Giang Thượng Nguyện cười lạnh, không muốn nói thêm lời nào cô gái không có đầu óc này, liền kéo Tống Vi ra sau tát Hà Điềm Điềm một cái.
Hà Điềm Điềm bị Giang Thượng Nguyệt tát, làm sao cô ta có thể để Giang Thượng Nguyệt đi dễ dàng như vậy? Cô ta bắt lấy cánh tay Giang Thượng Nguyệt nhưng bị Giang Thượng Nguyệt tránh được.
Tống Vi ở một bên nhìn không hiểu vì sao con gái mình lại đột nhiên xảy ra mâu thuẫn với thanh niên trí thức trong thành phố?
“Bà là mẹ của cô ta đúng không?” Hà Điềm Điềm vẻ mặt chán ghét xua tay, cau mày bịt mũi: “Đúng là dân quê nghèo kiết hủ lậu, một chữ bẻ đôi cũng không biết, nuôi dạy ra đứa con gái vô học cũng phải thôi!"
Lý Chiến Thắng thầm quan tâm đến Giang Thượng Nguyệt, nhưng Giang Thượng Nguyệt hiếm khi xuất hiện, hắn ta cũng không dám chủ động tìm cô, hắn sợ làm xấu thanh danh cô gái nhà người ta, nghĩ muốn thể hiện lại không có cơ hội thể hiện, hiện tại vừa đúng lúc, hắn phải nắm bắt ngay cơ hội thể hiên cho Giang Thượng Nguyệt xem mới được: "Hà Điền Điềm, cô đang làm gì vậy!? Dù sao thì cô cũng là một thanh niên trí thức! Sao cô có thể nói ra những lời như vậy! Tôi thấy người vô học ở đây là cô mới đúng!"
"Cái gì?!"