Tống Vi đi rồi, Giang Thượng Nguyệt lại chui vào ổ chăn ngủ một giấc, khi cô tỉnh dậy thì đã là gần trưa, cô mới xuống kháng vươn dài lười biếng.
Cô vào bếp đun một nồi nước nóng, đổ vào cốc tráng men, bưng ra ngoài ruộng thấy Tống Vi đang ngồi dưới gốc cây lớn, trước kia khi chưa làm công việc ghi điển, bà chưa bao giờ có thời gian nhà nhã thư thái như vậy, mỗi lần nghĩ lại cảm giác như nằm mộng.
Giang Thượng Nguyệt bưng cốc nước đến trước mặt Tống Vi: “Mẹ, trời lạnh, mẹ áp tay cốc nước cho ấm.”
Tống Vi một đời này kêu ngạo hai sự kiện, gả cho Giang Sơn Hà và sinh ra được cô con gái ngoan ngoãn như vậy.
Người ta nói, con gái ngoan là áo bông nhỏ ấm áp, lời này nói hoàn toàn đúng không giả.
Giang Phú Quý đưa thanh niên chí thức đi xem vùng đất hoang. Khi họ đi ngang qua cánh đồng, Hà Điềm Điềm cẩn thận đứng trên những tảng đá, không muốn để đôi giày trắng nhỏ bé của mình dính một chút bụi bẩn: "Bẩn muốn chết, tôi chỉ thấy nông thôn chính bẩn vừa lôi thôi vừa bẩn thỉu không sạch sẽ."
Giang Phú Quý cười xấu hổ, không nói gì ngược lại Mã Ngọc Long nghe không được, thấp giọng mắng: "Cô nhỏ giọng đi! Cô đang nói cái gì vậy!?"
Hà Điềm Điềm hơn hai mươi tuổi, sinh ra và lớn lên ở thành phố, cha mẹ đều là công nhân. Cô ta coi thường chán ghét người nông thôn này từ tận đáy lòng. Nếu không bắt buộc phải tới đây, cô ta mới không thèm đến nơi chim không thèm ị, đâu cần chịu cái khổ này.
Cô liếc nhìn Mã Ngọc Long, anh chàng này luôn chống đối lại cô ta, trong lòng cô ta mắng anh ta hàng ngàn lần, Hà Điềm Điềm nhướng mày và nói một cách mạnh mẽ: “Tại sao, tôi không được phép nói sự thật!? Quần áo họ đang mặc, giống như những kẻ nhặt rác vậy, thật kinh tởm..."
Chỉ cần nhìn khoảnh khắc này, cô gái dưới gốc cây đẹp như tranh vẽ, mái tóc đen dài tết thành bím hình bọ cạp, dáng người mảnh khảnh và làn da trắng nõn, là phụ nữ đều phải hâm mộ.
Gió thổi qua, mái tóc đen rải rác trên ngực của Giang Thượng Nguyệt bay theo gió, cô giơ tay vén tóc ra sau tai.
Đẹp như một bức tranh.
Trái tim của Lý Chiến Thắng và bốn thanh niên chí thức nhanh chóng nhảy lên, họ tất cả đều không tự chủ được thở dài: "Thật là một cô gái xinh đẹp!"
Giang Thượng Nguyệt kỳ quái nhìn bọn họ: "Mấy người nhìn tôi làm gì?"
Lý Chiến Thắng là người đầu tiên tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười nói chuyện với cô, nhưng Ngụy Kiệt đã nhanh nhảu nói: "Nhìn em xinh đẹp đó."
Giang Thượng Nguyệt cười không nói gì, quay người nói với Tống Vi: "Mẹ, con về nhà trước, bà nội và Nhị Bảo còn ở nhà, con phải về nhìn xem tiểu con bê đó có làm cái gì yêu thiêu thân không."
Tống Vi ánh mắt thật sâu nhìn Giang Thượng Nguyệt, không biết bà đang suy nghĩ gì: “Đi thôi.”
Mãi cho đến khi Giang Thượng Nguyệt rời đi, nam thanh niên chí thức mới nhìn lại, Mã Ngọc Long mỉa mai nói với Hà Điềm Điềm.
"Anh!"
Hà Điền Điềm giận dữ dậm chân, Mã Ngọc Long này thật là đáng ghét! Cô không nghĩ tới thâm sơn cùng cốc này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy .
Trươc kia cô ta từng nghĩ bản thân cô ta cũng rất xinh đẹp, lúc còn ở trong thành có rất nhiều người theo đuổi, nhưng ở trước mặt cô gái này cô ta cái gì cũng không phải.
Càng nghĩ càng tức giận, cô ta mắng: “Cả một đám mắt dán vào mông đít người ta, cũng không biết nhìn lại bản thân mình là cái đức hạnh gì! Cô ta còn có thể coi trọng mấy người? Hơn nữa, nơi chim không thèm ị này còn ăn mặc đẹp như vậy, vừa nhìn là biết chính là loại con gái phóng đãng mất nết, là thứ mặt hàng thấp hèn đê tiện, hồ ly tinh không biết xấu hổ!”
Giang Thương Nguyệt còn chưa đi xa, thính giác của cô rất tốt, đương nhiên nghe hết những lời nói không hay ho của Hà Điềm Điềm, quả nhiên, xinh đẹp là có tội!
Cô sờ lên khuôn mặt non mịn bóng loáng thanh tú của mình cũng không hề giận cô, đành phải để cô ta ghen tị thôi!
Thấy đã là tháng năm, thời tiết dần dần ấm lên, Giang Thượng Nguyệt cởϊ áσ khoác bông, thay áo ngắn tay màu đen và quần dài nhẹ nhàng, Tống Vi cắn đứt đầu sợi chỉ, nhìn phong cách ăn mặc cua con gái, đẹp thì rất đẹp, nhưng cũng quá trưởng thành rồi, nhìn bộ váy của con gái mình nói: “Con gái, còn rất nhiều màu sắc trẻ trung xinh đep, sao lại thích màu đen đâu, con một cô gái còn chưa gả chồng, mặc như vậy sẽ bị già đó.”
Giang Thượng Nguyệt thực sự không thích những màu sắc mà mẹ cô chọn: “Mẹ, màu đen này đơn giản, không dễ bám bẩn, con không hợp với những màu sắc sặc sỡ đó, mẹ đừng ép con.”
Tống Vi bất đắc dĩ, vì sao con gái của bà lại khác những cô gái kia như vậy?
“Đã tháng năm rồi, trời còn chưa mưa, e rằng năm nay lại một năm khó khăn…” Tống Vi vẻ mặt có chút buồn bã, nếu cây trồng không thể mọc, đồng ruộng không có gì thu hoạch, cuộc sống sẽ có bao nhiêu khó khăn, sẽ có bao nhiêu người chết đói!