Lý Hồng Bân trong lòng lộp bộp một tiếng, trong miệng có chút đắng chát, trong thư ngoài việc nói rằng Mã Lai Hi đã giải quyết xong, lão thủ trưởng còn có ý tứ muốn nâng đỡ hắn hướng lên trên đi. Đọc xong hắn thiếu chút nữa là muốn điên rồi! Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được cơ hội như vậy.
Yêu cầu hắn buông ra, dù có thế nào hắn cũng thấy luyến tiếc.
"Tôi biết chú luyến tiếc."
Giang Thượng Nguyệt ngồi chơi lọn tóc trước ngực mình, bình tĩnh nói: "Sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội, so với bây giờ sẽ tốt hơn rất nhiều."
Lý Hồng Bân đối với Giang Thượng Nguyệt tự nhiên là tin tưởng, huống chi hắn có được cơ hội này đều là nhờ Giang Thượng Nguyệt, đương nhiên hắn không có gì phàn nàn, nhưng hắn chỉ là con vịt tới miệng rồi còn phải buông tay, hắn có chút luyến tiếc a. Hắn trầm tư một lát, rồi mới gian nan mở miệng.
"Vâng..."
Giang Thượng Nguyệt biết Lý Hồng Bân dù sao cũng không cam lòng, ở tuổi của hắn, nếu không có trợ giúp thì khó có thể tiến lên một bước, cho nên đương nhiên không muốn từ bỏ.
Hiếm khi Giang Thượng Nguyệt lạnh giọng an ủi một câu: “Tôi và chú là châu chấu trên một sợi dây thừng, mắt nhìn đừng thiển cận như vậy, là của chú đương nhiên tôi sẽ giúp chú có được.”
Có những lời của Giang Thượng Nguyệt, Lý Hồng Bân cảm thấy an tâm. Không phải chỉ có hai năm thôi sao, vì có thể leo lên vị trí cao hơn, để hắn chờ hai năm thì như thế nào?
"Tôi đói, chúng ta đi ăn cơm đi."
Giang Thượng Nguyệt đứng lên, lười nhác nói: “Tôi cũng chỉ có hai năm này khoái hoạt sinh sống, cứ coi như là cho chính mình một kỳ nghỉ phép đi.”
Kiếp trước, Giang Thượng Nguyệt quá mệt mỏi, cô dành toàn bộ thời gian để tu luyện, cả ngày lẫn đêm đều dành tu luyện, thề sống chết phải vượt qua Hạc Xuyên Ngân Sơn.
Nhưng cho đến khi cô chết, cô vẫn chưa thực hiện được lời thề của mình.
Sau khi có cuộc sống mới, Giang Thượng Nguyệt chỉ muốn sống chậm lại và sống một cuộc sống tốt đẹp. Hai năm không ngắn không dài, hãy cho mình khoảng thời gian nghỉ phép, dành hai năm này vui vẻ bầu bạn cùng lão mẹ đi.
Bởi vì hôm nay là ngày thư đến, Giang Thượng Nguyệt đến bưu điện lấy thư, gửi ba ký ngũ cốc tốt cho Lý Vân Sơn, sau đó đi đến quán bánh bao hấp vừa mới ra khỏi l*иg còn đang tỏa nhiệt nóng. Giang Thượng Nguyệt gọi bốn chiếc bánh bao, ngồi trên băng ghế trong quầy hàng, vừa ăn vừa đợi xe ngựa của Giang Phú Quý.
Một lúc sau, một chiếc xe lừa từ xa đi tới, Giang Phú Quý đang ngồi dẫn đầu, có bảy tám người đàn ông và phụ nữ ngồi ở phía sau xe, là thanh niên trí thức mà Giang Phú Quý đang nói đến.
"Lục Nguyên!" Giang Phú Quý vẫy tay và kéo dây cương dừng lại trước mặt Giang Thượng Nguyệt.
Năm thanh niên trí thức, ba nam hai nữ, quay đầu nhìn Giang Thương Nguyệt, quả nhiên trong mắt mọi người đều có chút kinh ngạc.
Thật là một cô gái xinh đẹp.
Một người trong số họ, một thanh niên có nước da màu đồng, dáng vẻ tử tế, thì thầm: “Không ngờ ở nông thôn lại có nữ đồng chí xinh đẹp như vậy.”
Cô gái xinh đẹp nước đã trắng sứ ngồi bên cạnh khinh thường hừ hừ, nhỏ giọng thì thầm: "Một đứa quê mùa thổ bảo tử còn có thể ăn mặc đỏm dáng như vậy, nhìn là biết không phải thứ gì tốt."
Giang Thượng Nguyệt nhảy lên chỗ đánh xe, ngồi cùng Giang Phú Quý, cô đưa cho Giang Phú Quý hai cái bánh bao còn lại xem như cảm ơn hắn.
"Ôi ôi, đồ ăn tốt như vậy, cháu gái giữ lại mà ăn đi." Giang Phú Quý mỉm cười nói. Bánh bao thịt bao nhiêu tiền hắn không phải không biết, Tống Vi nuôi đứa nhỏ cũng không dễ dàng, trơ mắt cầm bánh bao của đứa nhỏ, đến lúc trở về sợ sẽ bị người nhà mắng đây.
Giang Thượng Nguyệt nói: “Cháu đã ăn rồi, hai cái này là mua cho chú, xem như lộ phí.”
Cô nhất quyết muốn đưa, nhưng Giang Phú Quý đành phải nhận lấy. Hắn nhét chiếc bánh bao vào túi, cười nói: “Chú không ăn, chú mang về nhà cho thím cùng em gái cháu giải thèm cái miệng."
Em gái? Giang Thượng Nguyệt cảm thấy ớn lạnh! Cô không có cô em gái nào kiêu ngạo như Giang Thúy Hoa, cô gái đó không chủ động đến trước mặt cô nhảy nhót, thì đã phải cám ơn trời đất rồi.
"Đi thôi!" Giang Phú Quý vung roi, xe lừa lắc lư chậm chạp về tới nhà.
Khi đến cổng làng, Giang Thượng Nguyệt đã nhảy xuống khỏi chỗ ngồi trước khi xe lừa dừng lại, Giang Phú Quý dừng xe lừa và nói với nhóm thanh niên trí thức: “Các tiểu đồng chí đợi tôi ở đây một lát, tôi đánh xe ngựa đi cất, quay lại đưa mọi người đến nơi ở.
Thanh niên trí thức xuống xe lừa, nhìn quanh Giang Gia thôn, nam trí thức có làn da màu đồng có vẻ ngoài hòa đồng dễ nói chuyện, hắng giọng nói: “Xin chào các đồng chí, tôi tên là Lý Khải Huyền, quê tôi ở Hà Dương."
Cô gái có mái tóc bồng bềnh giơ tay lên, vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói: "Tôi tên là Hà Điềm Điềm, tôi đến từ cảng Vân Hải."
Một cô gái khác buộc tóc đuôi ngựa trìu mến nắm lấy cánh tay Hà Điềm Điềm, mỉm cười dịu dàng và nói: "Tôi tên Chung Kì."
Bốn đồng chí nam thanh niên trí thức còn lại là Mã Ngọc Long, Trương Hải Dương, Ngụy Kiệt và Trương Đức phi.
Ngụy Kiệt đẩy gọng kính màu đen trên sống mũi, cười ha hả nói: “Sau này chúng tôi được thông báo, phía trên giao cho chúng tôi nhiệm vụ khai hoang vùng đất Giang gia thôn, đây chính là tín nhiệm đối với chúng tôi, chúng tôi không thể phụ lòng tín nhiệm này của tổ chức, sẽ cùng nhau dẫn giắt hương thân khai hoang làm ruộng.”