Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Thập Niên 60: Người Vợ Bất Tử Của Lý Tiên Sinh

Chương 112: Đi thành phố

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô ngồi ở mép kháng và trò chuyện một lúc với Đào Hoa, thấy sắc trời đã muộn, cô mới dẹp đường hồi phủ.

Những ngày tiếp theo, Giang Thượng Nguyệt hoặc đang tu luyện ở miêu động hoặc ở Bát Thiên Thế giới. Trong chớp mắt, mùa xuân đã bắt đầu.

Giang Thượng Nguyệt lần này cũng không vội rời đi, cô suy nghĩ rất lâu, quyết định ở cùng mẹ ta đến mười tám tuổi mới ra ngoài, nếu không mẹ cô ấy với tính tình này, sẽ luôn vì cô ấy mà lo lắng hãi hùng.

Tống Vi luôn cảm thấy con gái mình lại sắp rời đi, bà lo lắng đến mức đến nằm mơ đều thấy con gái rời đi, Giang Thượng Nguyệt cười nói: “Mẹ yên tâm, lần này con sẽ không ra ngoài... Con sẽ ra ngoài khi con đã trưởng thành."

Khi nghe điều này, Tống Vi lập tức vui mừng và trở nên rất hăng hái: “Con gái ngoan, con còn nhỏ tuy rằng rất có năng lực, nhưng không có bên người mẹ luôn cảm thấy lo lắng.”

Giang Thượng Nguyệt nói: “Mẹ, con đi thành phố một chuyến, mẹ có muốn con mang về gì không?”

Tống Vi lắc đầu: “Không có, là con gái tiết kiệm lại chút tiền, đến lúc lấy chồng cũng có cái dựa vào, ở nhà chồng cũng có thể thẳng thắt lưng mà sống.”

Giang Thượng Nguyệt cười nhạt: “Con mới bao nhiêu tuổi chứ, giờ mẹ đã nghĩ tới chuyện này rồi!"

“Con đã mười sáu rồi, ở tuổi con có rất nhiều người kết hôn.”

Tống Vi nói: “Nhưng mẹ không muốn con lấy chồng sớm như vậy, dù sao cũng phải gặp gỡ người tốt mới được.”

Giang Thượng Nguyệt bất đắc dĩ bĩu môi, mẹ cô ấy quan tâm chuyện này không khỏi quá sớm.

"Vậy con đi đây, con để cho mẹ hai quả trứng ở dưới kháng, nhớ ăn nhé." Giang Thượng Nguyệt dặn dò xong liền rời đi.

Vừa bước tới cửa, cô nhìn thấy Giang Phú Quý đang đánh xe lừa đi ra ngoài. Giang Phú Quý cũng nhìn thấy cô, hắn hút tẩu thuốc, cười hỏi: "Cháu gái, đi đâu?"

"Tôi đi vào thành." Giang Thượng Nguyệt đáp.

Giang Phú Quý vỗ nhẹ lên ván xe lừa: “Lên đi, chú Phúc Quý cho cháu đi nhờ đoạn đường, vừa lúc chú ra ga đón thanh niên tri thức xuống nông thôn!”

Giang Thượng Nguyệt không khách khí nhảy lên xe lừa ngồi xuống: “Thanh niên tri thức xuống nông thôn?”

"Là mấy đứa trẻ từ thành phố đến sống với chúng ta."

Giang Phú Quý lắc mái tóc, lái xe lừa về phía trước: “Đều là phần tử có văn hóa, trí thức, đến thôn chúng ta hoàn thành mục tiêu, là làm việc sinh hoạt cùng nông dân chúng ta. Họ cũng sẽ nhận được điểm công như người ở trong đội.”

"Ồ." Giang Thượng Nguyệt gật đầu không nói gì.

Giang Phú Quý vốn là người lắm lời, một lúc sau mới hỏi: “Cháu gái, đi trong thành tìm ai?”

"Tìm một người bạn."

Giang Thượng Nguyệt nói: “Tôi còn muốn đi lấy thư.”

“Vẫn là Lục Nguyên có năng lực, còn có thể nhận biết cả người trong thành phố."

Giang Phú Quý cười nói đùa: “Khi mẹ cháu trở thành nhân viên ghi điểm, chắc cũng là tìm đến người bạn trong thành này đi?”

"Người phụ nữ đó nếu làm tốt, như thế nào sẽ đến lượt mẹ tôi làm nhân viên ghi điểm?" Giang Thượng Nguyệt hỏi một câu lại đem vấn đề vứt lại cho hắn.

Giang Phú Quý cũng không phải là ngu ngốc, hắn chỉ cười ha hả không nói gì thêm.

Đến thành phố đã gần trưa, Giang Thượng Nguyệt tạm biệt Giang Phù Quý, chuẩn bị đi tìm Lý Hồng Bân, Giang Phú Quý nói: “Cháu gái, đầu giờ chiều về thì qua đây chờ, chú Phú Quý sẽ qua đón cháu, có thể buổi chiều sẽ hơi đông một chút."

Giang Thượng Nguyệt gật đầu: "Được."

Giang Thượng Nguyệt cảm thấy Lý Hồng Bân lại tăng cân nên nói đùa: “Tết nhất thức ăn uống không tồi a.”

Lý Hồng Bân ngượng ngùng cười, sờ sờ cái bụng mập mạp của mình nói: "Ai, không có biện pháp, cha mẹ sợ không ăn không đủ no, vừa về đến nhà không ăn chính là nằm ở kháng ngẩn người.”

"Cho chú."

Giang Thượng Nguyệt lấy ra một phong bì từ Bát Thiên Thế Giới, ném trước mặt Lý Hồng Bân, nói: “Tiền mừng tuổi năm mới.”

Lý Hồng Bân dở khóc dở cười, không ngờ đã gần năm mươi tuổi mình vẫn có thể nhận tiền mừng tuổi năm mới. Hắn mở phong bì thấy bên trong có một tờ mười đồng mới toanh.

"Cái này……"

Lý Hồng Bân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Giang Thương Nguyệt, mặc dù biết đối phương không phải mặt ngoài tuổi tác, nhưng trong lòng hắn vẫn có một loại cảm giác kỳ quái.

"Chú không biết phải nói gì à?" Giang Thượng Nguyệt nhìn hắn với vẻ mặt nghiền ngẫm, như thể không nghe được câu nói muốn nghe sẽ không bỏ qua.

Lý Hồng Bân mặc dù vẻ mặt xấu hổ, nhưng dưới áp lực lớn của Giang Thương Nguyệt, hắn vẫn bất đắc dĩ nói: "Chúc mừng năm mới, Thiên Tuế."

Giang Thượng Nguyệt khóe miệng cong lên nụ cười kinh diễm: “Năm mới vui vẻ.”

"Đúng rồi."

Lý Hồng Bân nói: “Con trai của lão thủ trưởng gửi thư nói, đã sắp xếp xong công việc mà ngài yêu cầu cho Mã Lai Hi rồi, hiện tại cô ấy đang học việc bếp núc trong nhà ăn của nhà máy than mỏ, lương mười đồng tháng, làm tốt chuyển chính thức là có hai mươi đồng một tháng, trong nhà máy có ký túc xá và căng tin, mọi việc đã thu xếp rất tốt.”

Giang Thượng Nguyệt khẽ gật đầu, cảm thấy yên tâm sau khi biết tin. Mặc dù Mã Lai Hi hiện chỉ kiếm được mười đồng một tháng, nhưng đối với một cô gái xuất thân nông thôn, đã là một phần công tác rất tốt.

Nếu không có anh em Hạ Ái Quốc giúp đỡ, một mình Mã Lai Hi cũng không thể tìm được công việc tốt như vậy, tuy rằng chỉ là công việc chưa chính thức, nhưng cũng có vô số người chờ đợi vị trí này bị bỏ trống.

Cô gái Mã Lai Hi này cũng rất cố gắng, có thể dựa vào chính mình thay đổi hiện trạng bản thân.

"Hai năm nay tôi sẽ không đi xa, nếu công việc của chú có thuyên chuyển, thì cứ dừng lại chờ chút."
« Chương TrướcChương Tiếp »