Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Thập Niên 60: Người Vợ Bất Tử Của Lý Tiên Sinh

Chương 111: Đến cửa xin lỗi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mẹ Đào Hoa lại nói: "Cháu gái, cháu về không sao chứ? Buổi chiều chuyện xảy ra tay chân luống cuống không kịp hỏi han cháu, trong lòng thím áy náy, muốn sang thăm cháu, như cháu thấy đấy, em gái Đào Hoa sốt cao không hạ, nên ta mới không đi.”

"Không có việc gì."

Giang Thượng Nguyệt thản nhiên nói, tay đút vào túi lấy một ống tre nước Hồ Vô Cực từ Bát Thiên Thế giới, nước trong hồ Vô Cực chứa đựng linh khí mạnh mẽ. Cô đổ một giọt nước từ ống tre xuống đôi môi nứt nẻ của Đào Hoa.

"Đây là..." Mẹ Đào Hoa nhìn ra hành động của Giang Thượng Nguyệt có gì đó kỳ lạ.

"Không có việc gì. Tôi thấy môi em ấy hơi khô nứt nẻ, nên đổ cho em ấy ít nước."

Giang Thượng Nguyệt thu ống tre trở lại Bát Thiên Thế giới và nói với mẹ Đào Hoa: "Thím, Đào Hoa Hoa sẽ không sao đâu, cơn sốt sẽ giảm trước khi bình minh. Hãy chăm sóc em ấy thật tốt. Mẹ đang đợi tôi ở nhà, tôi phải về nhà đây..."

Mẹ Đào Hoa ngơ ngác gật đầu: "Trên đường trời tối, thím bảo anh Bác Văn đưa cháu về..."

"Không cần đâu thím!"

Nói xong, Giang Thượng Nguyệt rời đi một mình, để lại gia đình Đào Hoa mắt to trừng mắt nhỏ.

Như Giang Thượng Nguyệt đã nói, cơn sốt của Đào Hoa đã dịu đi trước bình minh, và cô bé sớm tỉnh lại, cả nhà rất vui mừng… Một số thực sự vui mừng vì Đào Hoa đã khỏi bệnh, còn một số chỉ vì cô bé không cần phải tiêu tiền đi bệnh viện cho nên mới vui.

Chi phí đi bệnh viện không thấp, ngay cả gia đình Đào Hoa cũng không đủ khả năng. Bây giờ bệnh đã khỏi, không cần tốn số tiền đó đi bệnh viện.

Trong thôn cũng chỉ như vậy lớn, chuyện xảy ra chỉ trong chốc lát đã được biết đến, Giang Đại Dũng lo lắng chờ đợi cả đêm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với hai mẹ con đang ăn uống bên cạnh: “Đi, lấy mấy quả trứng và năm đồng tiền, mang sang thăm con bé Đào Hoa đi.”

Từ Xuân Phong trừng mắt nhìn hắn: "Lão thấy cái nhà này giàu có lắm sao? Lấy cái gì mà lấy?!"

"Tôi bảo bà làm thì làm cho xong đi"

Giang Đại Dũng nói: "Chạy nhanh làm đi, đừng ép tôi động thủ!"

"Lấy lấy lấy, lấy xong cả nhà hít gió tây bắc a.”

Từ Xuân Phong cầm lấy ba quả trứng và năm đồng tiền, cùng hai đứa con đi ra cửa xin lỗi. Mẹ Đào Hoa không cho sắc mặt tốt, Từ Xuân Phong tính tình táo bạo, nhưng nghĩ đến đàn ông của mình tức giận, bà ta vẫn là cố gắng mỉm cười, đưa quả trứng và năm đồng được nhét vào tay mẹ Đào Hoa: "Mẹ Đào Hoa, bà xem Nhị Ngưu nhà chúng ta tôi quả thực làm không tốt, nhưng dù sao cũng không phải Nhị Ngưu đã đẩy cô bé Đào Hoa vào hố băng. Bà đại nhân đại lượng thà thứ cho hắn, thằng bé cũng không phải cố ý… trứng cùng tiền bà giữ lại, mua cái gì ăn ngon bồi bổ thân mình Đào Hoa.”

Mẹ Đào Hoa không phải không nói lý, ngày hôm qua bà ta còn sợ hãi bộ dáng nửa sống nửa chết của Đào Hoa, bây giờ Đào Hoa đã khỏi bệnh, thái độ của Từ Xuân Phong cũng không tệ, bà ta cũng không muốn tranh cãi với Từ Xuân Phong, chả lại năm đồng tiền cho Từ Xuân Phong: "Được, tiền bà cầm lại đi, trứng thì tôi giữ lại..."

Từ Xuân Phượng ước gì mẹ Đào Hoa không cần tiễn đâu, cũng không chối nhận tiền cất đi. Sau khi rời khỏi nhà Đào Hoa, bà ta chọc mạnh vào đầu Nhị Ngưu và mắng: “Về sau ít cùng hai con bé đó chơi đùa, thấy là phải chạy xa biết không?”

Nhị Ngưu cúi đầu: “Con hiểu rồi, mẹ.”

Ngày mồng hai Tết, Giang Thượng Nguyệt theo Tống Vi về nhà bố mẹ đẻ, Tống Vi đóng gói một túi lớn, túi nhỏ mang, nếu là bình thường lão thái thái thấy Tống Vi mang nhiều đồ như vậy về nhà mẹ đẻ hẳn là sẽ nhảy lên mắng con dâu rồi. Nhưng hiện tại lão thái thái đang trông cậy vào Giang Thượng Nguyệt, lúc đầu nhìn đến cũng đau lòng, sau đó nghĩ lại, dù sao đó cũng không phải là đồ của mình, bà ta còn đau lòng cái gì!

Nhưng Giang Thượng Nguyệt không thích một số kẻ thích ăn bám, nói thế nào mẹ cũng không nghe, đến cuối cùng cô cũng lười quản.

Sau khi ăn trưa tại nhà Từ Kim Phong, hai mẹ con trở về, Giang Thượng Nguyệt cầm một ít kẹo trái cây đi thăm Đào Hoa, lúc này Đào Hoa đã tốt hơn rất nhiều, trên mặt cô bé cũng có chút sắc hồng. Lúc Giang Thượng Nguyệt đến, cô bé đang ngồi trên kháng ấm áp, trò chuyện với chị dâu cả và chị dâu thứ hai.

Nhìn thấy Giang Thượng Nguyệt đến, ánh mắt đột nhiên sáng lên, kinh ngạc nói: "Nguyệt Nguyệt!"

Giang Thượng Nguyệt đặt kẹo trái cây xuống, thản nhiên nhiên mỉm cười nói: “Thấy dễ chịu hơn chưa?”

"Vâng! Sáng nay em mới tỉnh."

Giang Đào Hoa từ trong túi lấy ra một viên kẹo trái cây nhét vào trong miệng, mơ hồ nói: "Hôm qua em sợ muốn chết, băng đột nhiên vỡ ra, em tưởng mình chết chắc rồi! Không ngờ chị lại cứu em!"

Giang Thượng Nguyệt nụ cười càng ngày càng sâu, không ngờ Giang Đào Hoa gan còn khá lớn, một cô bé bình thường cũng sẽ sợ hãi mười ngày nửa tháng, cô bé này không những không thế, ngược lại cả người còn tràn đầy năng lượng.

Giang Thượng Nguyệt không ngăn cản hành vi trợ cấp nhà mẹ đẻ của mẹ mình, cũng không đáng Giang Thượng Nguyệt ngăn cản, dù sao lúc trước giai đoạn hắc ám kia đều là bà ngoại ông ngoại giúp đỡ lão mẹ vượt qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »