"Con không phải là muốn tra tấn mẹ đến chết sao? Con gái nhà ai giữa mùa đông lại nhảy vào hố băng chứ... Con gặp chuyện thì mẹ phải làm sao bây giờ...? Nếu mà như vậy, ngay từ đầu đừng sinh con ra, ta cũng không phải khổ tâm thế này…!”
Tống Vi vừa lau nước mắt vừa nói.
Giang Thượng Nguyệt nhìn mà vô cùng đau lòng.
Cô nhẹ nhàng an ủi nói: "Mẹ, con không sao đâu! Nếu con không nhảy xuống, Đào Hoa hôm nay nhất định sẽ phải chết đó? Con có khả năng cứu người, sao không cứu họ? Nếu mẹ ở đấy, mẹ sẽ không ngăn cản để con đi xuống cứu người phải không?"
"Nhưng... nhưng... cũng không phải là không có người khác."
Tống Vi vẫn là cảm thấy không thỏa mái, vừa nghe được Giang Thượng Nguyệt nhảy vào hố băng, bà vừa tự hào, nhưng trong lòng vẫn là run sợ, nếu ngoài ý muốn sảy ra chuyện, thì phải làm sao bây giờ!
“Nếu là người khác nhảy xuống cứu người, nhất định sẽ chết.”
Giang Thượng Nguyệt nắm lấy đôi tay thô ráp của Tống Vi, cười nói: “Mẹ yên tâm, mẹ không thấy con trở về còn rất tốt sao? Cho dù trời có sụp xuống, con cũng có thể chống nó lên cho mẹ. Những ngày tốt đẹp chỉ mới bắt đầu, nên chúng ta không thể để nó cứ thế trôi qua vô nghĩa được.”
Tống Vi bị Giang Thượng Nguyệt chọc cười, ở một bên vui vẻ nói: "Cười nhiều thì tốt, cười nhiều thì tốt..."
Chiều hôm đó, Đào Hoa sốt cao, nóng ran cả người đỏ hỏn. Giang Bác Văn đi mời thời lang trong thôn, cắt mấy thang thuốc hạ sốt, uống xong rồi cũng không thấy em gái tốt lên.
Gia đình lo lắng vây quanh, Giang Bác Văn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng đầy đau đớn của em gái mình, hắn ta càng tức giận hơn, cầm cuốc đi nhà Từ Xuân Phong tính sổ.
Kết quả là đi đến trước cửa nhà người họ, Từ Xuân Phong người một nhà không dám mở cửa, Giang Bác Văn mắng nửa ngày ở ngoài cửa cũng không thấy người đi ra, hắn tức giận muốn nổ mắt, tạp cái quốc vào cửa, đùng đùng vác cuốc trở về.
Giang Bác Văn vừa rời đi, tiếng kêu chói tai của Nhị Ngưu vang lên từ nhà Từ Xuân Phong. Giang Đại Dũng cầm một cây gậy trong tay, nhìn đứa con trai nhỏ đang trốn sau lưng mẹ của nó, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: "Đồ nghé con, nhanh cút lại đây cho lão tử, suốt ngày chỉ biết gây chuyện. Ở cái thôn này nhà đó có tiếng là cưng chiều con gái, mày thì hay rồi, suýt làm con gái người ta chết vì rơi vào hố băng, vạn nhất có chuyện không hay sảy ra, mày chờ sang đền mạng cho Đào Hoa.”
Nhị Ngưu nước mắt nước mũi đầy mặt, trên người có vài vết bầm tím. Hắn núp sau lưng mẹ, đáng thương hề hề nói: "Cha, con biết con sai rồi, cha đừng đánh con nữa..."
Giang Đại Dũng tự nhiên đau lòng con trai mình, nhưng đồ vương bát con bê này, một ngày không đánh là muốn lên mái nhà lật ngói, trước kia nghịch ngợm không có chuyện gì sảy ra thì không sao, nhưng lần này ngay dưới mí mắt để con gái họ rớt vào hố băng, sảy ra chuyện lớn như vậy, nếu còn không dạy dỗ nó một trận, sau này lớn lên còn không biết thành cái dạng gì đâu.
"Ai!"
Giang Đại Sơn ngồi xuống ghế, không khỏi thở dài: “Không được tích sự gì, cả ngày chỉ biết đi gây chuyện, để cha mẹ theo sau chùi mông, nếu Đào Hoa không qua khỏi ải này, cha mẹ cũng không cứu được mày nữa đâu.”
Giang Nhị Ngưu chạy đến trước mặt lão cha, quỳ xuống trước mặt, khóc: “Cha ơi, con phải làm sao đây…”
Từ Xuân Phong không đem chuyện này để vào trong lòng: “Cha hắn, đừng có mà vu oan cho con trai tôi, người đẩy Đào Hoa xuống nước không phải hắn, con bé là tự rơi vào đó, làm sao có thể trách Nhị Ngưu nhà chúng ta?”
“Cho dù Nhị Ngưu không đẩy con bé đó xuống thì cũng là Nhị Nữu đưa con gái người ta ra đó chơi!”
Giang Đại Dũng xoa xoa sống mũi nói: "Chúng ta chờ xem tình hình thế nào đi, không đươc thì lấy chút tiền đền bù thôi. Đến lúc đó lấy mấy quả trứng mang qua xem... tính tình đừng có như vậy... rốt cuộc chuyện này cũng có trách nhiệm của Nhị Ngưu.”
Giang Thượng Nguyệt nghe nói Đào Hoa sốt cao, vội vàng mặc chiếc áo khoác bông cũ kỹ vá víu đi đến nhà Đào Hoa.
Lúc này, cả nhà tụ tập lại bàn bạc xem phải làm gì. Chu Ái Hoa đề nghị, nếu trời sáng mà vẫn không hạ sốt thì nên đưa đến bệnh viện trong thị trấn, mẹ Đào Hoa thở dài nói: “Ái Hoa nói đúng, đến rạng sáng, tiểu yêu nhi vẫn không hạ sốt sẽ đưa con bé đến bệnh viện.”
“Thím Vân.”
Giang Thượng Nguyệt mang theo khí lạnh từ bên ngoài đi vào, vỗ nhẹ tuyết trên người, nhẹ giọng nói: “Nghe nói Đào Hoa sốt cao còn không hạ, cháu lại đây thăm em ấy."
Mẹ Đào Hoa đương nhiên sẽ không đuổi đi ân nhân cứu con gái mình, bà thở dài, mang Giang Thượng Nguyệt đi vào buồng trong, Đào Hoa nằm ở trên kháng, khuôn mặt đỏ bừng, cau mày, bộ dáng rất đau đớn.
"Ai, nhà cũng tìm thầy lang trong thôn xem qua, nhưng uống thuốc cũng không thấy đỡ hơn, cơn sốt cao vẫn không khỏi." Mẹ Đào Hoa thở dài, giọng điệu nghẹn ngào nức nở.
Bàn tay lạnh lẽo của Giang Thượng Nguyệt nhẹ nhàng đặt lên trán Đào Hoa, rất nóng, có lẽ đã gần bốn mươi độ, nếu cô bé còn không hạ sốt, cho dù đến lúc sau có khỏi bệnh cũng có thể trở nên si ngốc.