Chương 100: Gϊếŧ lợn

Vương Phú Quý lấy dao trên bàn, cắt một miếng thịt hươu, cắm trên mũi dao đưa cho Giang Thượng Nguyệt: “Cô bé, ăn thử món thịt hươu ông Vương nướng đi. Thịt mới buổi sáng, còn rất tươi mới!"

Giang Thượng Nguyệt cầm cả vào chuôi dao, thổi bớt khí nóng, cẩn thận cắn một miếng, nhai hai cái, lập tức cau mày.

Thịt hươu không có muối, chỉ có mùi dầu và thịt, quá nồng, khiến Giang Thượng Nguyệt không khỏi muốn nôn ra. Cô nhẹ giọng nói: “Ông Vương, thịt của ông không có muối, cháu ăn không được, thịt này không có mùi vị gì cả."

Ngày nay có thịt ăn đã tốt lắm rồi, muối tinh là mặt hàng quý hiếm, hiện tại đa số đều bán muối hạt thô, cho dù có rắc lên thịt cũng không dính nổi.

Dù sao Vương Phú Quý là một người thô lỗ, hắn đã quen sống một mình, có muối hay không cũng không sao, chỉ cần có cái ăn là được, nghe Giang Thượng Nguyệt nói như vậy, chẳng những không có ghét bỏ Giang Thượng Nguyệt, ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì bản thân chiêu đãi không chu toàn.

Trên người Giang Thượng Nguyệt không có chút muối nào, trước đó đều đưa hết bà Giang dùng để nấu ăn. Cuối cùng vẫn là lão Tống sử lý miếng thịt đó.

Vương Phú Quý cùng lão Tống uống hai ly rượu trắng để sưởi ấm. Bởi vì họ đang ở trong một lâm trường, mùa đông có tuyết và gió nếu muốn ra ngoài thì phải mang theo những chai rượu bên mình.

“Tôi sẽ không dây dưa với lão nữa.”

Lão Tống đứng dậy, vỗ tay nói: “Đưa gậy cho tôi, tôi dẫn cháu gái đi đập nón thông.”

“Cách đây không lâu có một đám người trong thành đến đánh gần hết nón thông.”

Vương Phú Quý phủi tàn thuốc: “Mỗi cây chỉ còn lại hai ba quả, hai ông cháu đến vừa lúc. Nếu để vài hôm nữa, thực sự không sót lại cái nón thông nào."

Vương Phú Quý theo Lão Tống và Giang Thượng Nguyệt ra khỏi cửa, gần trên mái nhà, lấy một cây sào dài năm sáu mét đánh xuống: “Ngay trước cửa có hai cái, phía dưới người ta trích đi hết rồi, phía trên ngọn không dễ lấy đâu."

Trước mặt Giang Thương Nguyệt, không có gì là không đánh được, tất cả chỉ là mây bay.

Cây gậy dùng để đánh nón thông rất dài, khi cầm nó rất khó phát lực, cây thông bộ rạng rất chắc khỏe, nên không có chút sức lực là đánh không được.

Lão Tống giơ cây gậy lên gõ mạnh vào nón thông trên cây hai lần. Quả thông to lớn rung chuyển hai lần nhưng vẫn vững trãi dính trên cành.

Vương Phú Quý nói: "Lão có thể làm được không? Như thế nào đánh quả thông cũng không nổi vậy?"

Lão Tống không nói gì, ông ấy thực sự không còn sức lực nữa. Ông ấy nghĩ mình đã già mất rồi, thậm chí còn không thể giữ vững cây gậy.

Giang Thượng Nguyệt kéo tay áo Lão Tống, nhẹ giọng nói: “Ông ngoại, cháu cũng muốn đánh nhau.”

Lão Tống đưa cây gậy cho Giang Thượng Nguyệt, cười nói: “Ai nha cháu gái nhỏ, cây gậy này nặng lắm cháu cầm được không…”

Hắn còn chưa nói xong, một quả thông rơi từ trên cây xuống, đập vào cánh tay ông.

“Lão Tống cảm thấy mặt có chút ê ẩm…”

Giang Thượng Nguyệt cười khúc khích, dùng cây gậy đánh thêm hai quả thông rồi ném cây gậy xuống đất.

Vương Phú Quý nói đùa: "Lão Tống a lão Tống, lão sống gần hết nửa cuộc đời, còn không bằng cô gái nhỏ."

Lão Tống trừng mắt nhìn Vương Phú Quý, sau đó sờ mái tóc dài mềm mại của Giang Thượng Nguyệt, vui vẻ nói: "Ta không thèm để ý tới này lão già thối này, về nhà ăn cơm thôi!"

Sau khi chia tay Vương Phú Quý, hai người lên đường về nhà, cách đó không xa có thể nhìn thấy khói bếp dâng lên mùi thơm thoang thoảng làm cho người ta không khỏi chảy nước miếng.

"Hai ông cháu trở về rồi, sao đánh được mấy nón thông?" Từ Kim Phong vừa dọn cơm chiều vừa cười ha hả hỏi.

“Chỉ được ba cái.”

Lão Tống xỏ dép lê lên trên Kháng, cười nói: “Con bé tự mình đánh được, thật sự rất lợi hại.”

“Thật sự.”

Từ Kim Phong khen ngợi: “Đứa nhỏ nhà chúng chính là lợi hại, con nhà người ta chạy vài con phố cũng không đuổi kịp”

Giang Thượng Nguyệt không nói gì, im lặng ăn cơm, bánh bột ngô, bắp cải xào, đại tràng om, chỉ như vậy đã là bữa ăn thịnh soạn rồi.

Ăn xong, Giang Thượng Nguyệt lấy mấy cái nón thông ra, nhìn thấy những hạt thông tròn trịa bên trong, cô bóc từng hạt một ra, chỉ được một nắm nhỏ, rất may hạt chúng rất đầy đặn.

Cô dùng hai ngón tay bóp nhẹ hạt thông, tiếng lách tác lách tách, vỏ hạt thông vỡ ra thành từng mảnh vụn nhưng hạt thông bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

“Mẹ, mẹ ăn đi.” Giang Thượng Nguyệt cẩn thận bóc từng hạt, nhét vào tay Tống Vi.

"Con cũng ăn đi." Tống Vi cũng chỉ ăn một hạt, còn lại, nhét về lại trong tay Giang Thượng Nguyệt, nhìn trong tay mình hạt thông, ăn từng hạt từng hạt một.

Hương vị khá ngon, Giang Thượng Nguyệt có thể quen dần.

Mãi cho đến lúc bốn giờ chiều, khi trời nhá nhem tối hai mẹ con Tống Vi mới bắt đầu trở về, tuyết lại bắt đầu rơi. Hai mẹ con nắm tay nhau bước đi thật nhanh.

Đúng là mùa đông có khác, trên đường về thôn không có một bóng người, so với mùa hè có vẻ thập phần quạnh quẽ.

Về đến nhà, Giang Thượng Nguyệt nhẹ vỗ rơi tuyết trên người, ôm một đống củi chuẩn bị thiêu kháng, Tam Nguyên đột nhiên bước vào nói: “Em gái, hai người đã về rồi, chuẩn bị ăn cơm, bà nội bảo chị đến gọi em cùng thím ba.”

"À, tôi biết rồi."

Giang Thượng Nguyệt chu mỏ thổi mồi lửa, trong nháy mắt tia lửa bay khắp nơi. Giang Thượng Nguyệt ngẩng đầu lên và nói với Tống Vi đang trải nệm: “Đi thôi mẹ, bà nội đã gọi chúng ta ăn cơm."

“Ừ, đi thôi.”