Lâm Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Đừng lo lắng cho em, em không sao.”
Sau đó cô ta tự nhiên nhặt một sợi tóc trên vai Chu Thiệu Hành nhẹ nhàng thổi xuống đất.
“Tú Tú cảm thấy không thoải mái, em hiểu. Nếu em là cô ấy, có lẽ còn nghiêm trọng hơn.”
Chu Thiệu Hành ánh mắt hơi lóe lên, hai má lập tức nóng lên.
Anh ta nắm chặt chiếc bánh trứng bọc trong giấy dầu, không dám nhìn Lâm Kiều nữa: “Em khác với cô ấy, em chưa bao giờ thô lỗ như vậy.”
Nói xong, Chu Thiệu Hành đẩy xe đạp bỏ chạy mà không đợi Lâm Kiều nói thêm lời nào.
Tim Chu Thiệu Hành đập loạn xạ, hồi lâu không thể bình tĩnh lại, thậm chí còn nghĩ nếu Lâm Kiều không rời đi, có lẽ hai người sẽ…
Quên đi, trên thế giới không có nhiều nếu như vậy. Hiện tại Hàn Tú Tú đã gã cho anh ta, anh ta sẽ không bao dung nữ khác, chỉ cần Hàn Tú Tú đừng gây chuyện quá lớn.
Nhưng nếu Hàn Tú Tú tiếp tục làm những chuyện vô nghĩa, anh ta sẽ dạy cho cô ấy một bài học, để cô ấy ghi nhớ thật lâu, đồng thời cho cô ấy biết ý nghĩa của việc ở trong phúc mà không biết hưởng!
Trong phòng, Hàn Tú Tú qua cửa sổ nhìn cảnh tượng giữa tra nam và tiểu tiện nhân, mặt không biểu tình dãn ra.
Cô đứng trước gương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rất xinh đẹp, rất giống với khuôn mặt lúc trước của cô.
Hai bím tóc hơi lỏng nên Hàn Tú Tú buộc lại.
Trong tủ có năm quả trứng, Hàn Tú Tú lấy ra hai quả, cầm một nắm mì rồi rời khỏi phòng.
Một căn bếp đơn giản được bày ra trước cửa nhà, không gian không lớn nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng được.
Khoảng sân nơi nguyên chủ ở được chia làm ba sân: trước, giữa và sau. Nguyên Chủ ở trong phòng phía tây ở sân trước, mọi người dùng chung nước máy ở giữa sân.
Lúc này bồn rửa không có người, Hàn Tú Tú cầm nồi sạn đi rửa.
Mì rất dễ nấu và trứng luộc cũng khá đơn giản. Sau khi ra khỏi nồi, Hàn Tú Tú phi một ít dầu và hành lá rồi đổ lên trên, lập tức hương thơm tràn ngập trong sân.
Bắc phòng Lâm Kiều luôn chú ý đến động thái của Hàn Tú Tú, cô ta cau mày đau khổ khi nhìn thấy Hàn Tú Tú đang ăn trứng, mì khô và dầu hành lá.
Khi ăn những thứ quý giá đó, cô ta luộc trứng chỉ dành cho Tiểu Quyên và cô ta mỗi người một cái, căn bản cô ta không nỡ ăn.
Hàn Tú Tú thật lãng phí, một lần cô ấy nấu một bát lớn như vậy, ăn một lượt hai quả trứng.
Thật là lãng phí!
Cô ta chịu đựng không ra tìm Hàn Tú Tú, nhưng trong lòng lại ghi nhớ điều đó, khi anh Thiệu Hành trở lại, nhất định sẽ mách lẻo cho anh.
Hàn Tú Tú cảm giác được có người đang nhìn mình, nhưng cũng không để ý.
Ăn uống xong, cô từ dưới gối lấy ra một cuốn sách cũ dựa trên trí nhớ của nguyên chủ.
Cuốn sách cũ là quyển nhật ký của nguyên chủ. Người đàn ông của cô không hề nói chuyện tâm sự với cô, cho nên nguyên chủ chỉ có thể bày tỏ cảm xúc của mình trong nhật ký.
Hàn Tú Tú xem qua nhật ký, ghi chú thêm vào một tờ giấy trắng.
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Chu Thiệu Hành cười đẹp như vậy. Anh ta nhấn mạnh rằng Lâm Kiều chỉ là hàng xóm cũ của anh ta. Cô ta đang gặp khó khăn và cần được giúp đỡ. Căn nhà phía bắc được chia cho hai chị em Lâm Kiều, tiền thuê nhà là 3.6 nhân dân tệ một tháng. Anh ta cứ nói tôi lúc nào khó chịu. Tại sao họ sống ở tây phòng lại cảm thấy ủy khuất, nhưng tôi không cảm thấy có lỗi nếu được sống ở tây phòng?”
Hàn Tú Tú: Tiền thuê nhà của Lâm Kiều là 3,6 nhân dân tệ một tháng.
“Anh ta nói thật đáng thương khi chị em Lâm Kiều không có ai để nương tựa, nam nữ khác nhau, anh ta nhờ tôi thường xuyên mua giúp, mua đồ ăn và quần áo, một lần là 56 nhân tệ và 18 xu. Không thấy anh ta đau khổ, tôi thấy rất đau lòng vì số tiền là hồi môn mà mẹ đã để lại cho tôi rất lớn.”
Hàn Tú Tú nhớ: Lâm Kiều đã ổn định cuộc sống và tích trữ 56.8 nhân dân tệ.
“Lâm Kiều khóc và nói rằng gia đình Hổ Tử ở sân sau thật đáng thương, cô ta năng nỉ Chu Thiếu Hành cho anh ta vay 10 cho dân tệ để mua gạo và mì cho gia đình Hổ Tử, người ở sân sau khen ngợi lòng tốt của Lâm Kiều . Nhưng mà tiền là của tôi.”
Nhật ký của Hàn Tú Tú: Mì và gạo của gia đình Hổ Tử có giá 10 nhân dân tệ, Lâm kiều còn….
Cuốn nhật ký chứa đựng rất nhiều ghi chép, có thể nói từ khi Lâm Kiều trở về, từng xu của Chu Thiệu Hành chi cho cô ta và mọi thứ anh ta mua đều được nguyên chủ ghi nhớ rõ ràng.
Một số trong số đó được Chu Thiệu Hành mua sau lưng cho Lâm Kiều. Tuy nhiên, để chứng tỏ Chu Thiệu Hành đối xử khác biệt với cô, Lâm Kiều đã cố tình khoe khoang trước mặt nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng biết tất cả mọi thứ.
Đáng tiếc nguyên chủ chỉ nghĩ đến tình bạn của mình với Chu Thiệu Hành một kẻ cặn bã, vì lo cho Chu Thiệu Hành mất mặt, thường xuyên bỏ tiền hồi môn vào ngăn kéo của hai người cất giữ chi phí sinh hoạt. Chu Thiệu Hành mỗi tháng chỉ bỏ vào mười tệ, đồ ăn thức uống trong nhà đều lấy ra hết. Có lúc lén đưa tiền cho Lâm Kiều, hắn thật sự không biết, hay là hắn đang giả vờ ngu ngốc?
Ồ! Chỉ cần suy nghĩ về nó bằng ngón chân sẽ biết nó có ý nghĩa gì!
Hàn Tú Tú cảm thấy có lỗi với nguyên chủ, thăm hỏi tổ tông mười tám đời cặn bã nam nhân, nàng không xứng đánh giá nguyên chủ, thầm thề trong lòng: Tỷ, muội hy vọng tỷ tránh xa cặn bã ở kiếp sau, ta sẽ giúp tỷ ra đi thanh thản.
Cuối cùng Lâm Kiều ở đây được ba tháng, nguyên chủ đã bỏ ra tổng cộng 963 nhân dân tệ và 52 xu tiền hồi môn.
Đến nay, cấp cho người ngoài dù chỉ một xu cũng chưa trả lại.
Tính toán xong, Hàn Tú Tú chuẩn bị trực tiếp đến tìm Chu Thiệu Hành quyết đấu.
Chu Thiệu Hành là chủ tịch bộ hậu cần của hợp tác xã mua - bán, anh ta rất coi trọng thể diện trước mặt người ngoài.
Hàn Tú Tú không cần giữ thể diện với người trước mặt vì cô chẳng để tâm đến mặt mũi.
“Tú Tú, cô cảm thấy thế nào?”
Lâm Kiều không mời mà đến, trên tay cầm một lon sữa mạch nha.
Sữa mạch nha là Chu Thiệu Hành mua , trước đây mỗi khi Chu Thiệu Hành mua gì cho Lâm Kiều, cô ta đều đến khoe trước mặt Hàn Tú Tú, Hàn Tú Tú chỉ vào cô ta và mắng mỏ.
Nếu cô ta tùy tiện mà khóc, sẽ được hàng xóm trong sân đồng cảm, danh tiếng cô càng ngày càng tệ.
Sự cố máy may ngày hôm qua còn chưa có qua, chắc hẳn là Hàn Tú Tú vẫn còn đang tức giận. Nếu cô ta đổ thêm dầu vào lửa, rất có thể Hàn Tú Tú sẽ gặp rắc rối với anh Thiệu Hành.
Người đàn ông nào mà thích vợ đanh đá?
Chỉ cần anh Thiệu Hành hoàn toàn chán ghét Hàn Tú Tú, nhất định sẽ ly hôn. Khi đó, vị trí người yêu là chủ tịch bộ hậu cần của hợp tác xã mua - bán đã thuộc về cô ta.
Lâm Kiều cẩn thận đi vào nhà, cố ý để cửa mở.
“Tú Tú, tôi thấy cô sắc mặt không được khỏe, những thứ này sẽ giúp cô bồi bổ cơ thể.”
Lâm Kiều đặt bình lên bàn, mở nắp ra lộ mạch nha sữa sắp cạn.
“Mấy ngày trước tâm trạng của tôi không được tốt, anh Thiệu Hành nói sữa mạch da rất bổ dưỡng, anh ấy mua cho một lon, uống xong tôi thấy rất dễ chịu hơn rất nhiều, không ngờ nó lại có tác dụng.”
Cô ta cố ý quan sát thái độ của Hàn Tú Tú khi nói lời này.
Nhưng Hàn Tú Tú lại không tức giận, ánh mắt tựa như đang xem kịch.
Lâm Kiều cảm giác được người ngồi trước mặt khác với thường ngày, nhưng cô ta không thể phân biệt được có gì khác biệt.
Cô ta khẽ cao mày, nghĩ cách đổ thêm dầu và lửa để kí©h thí©ɧ Hàn Tú Tú.
Chỉ nghe Hàn Tú Tú nói: “Khoa trương xong chưa? Trả lại tiền đi, tổng cộng là 963 nhân dân tệ và 52 xu, một phân đều đừng thiếu!”
“Cái gì?” Lâm Kiều sững sờ tại chỗ.
Hàn Tú Tú cười lạnh nhìn cô ta: “Trả tiền đi. Không có tiền thì dùng thứ gì đó để trả đi.”
Lâm Kiều không thể tin được nhìn vào Hàn Tú Tú. Tại sao điều này lại khác với những gì cô ta tưởng tượng? Hàn Tú Tú hôm nay thật kỳ quái, giống như một người khác vậy.