(14)
Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, dượng tôi đặc biệt xin nghỉ phép và ở tại một khách sạn cạnh ga xe lửa.
Em họ ba tuổi chạy khắp sàn và nói: [Chị ơi, đi thôi]
Thôi nào.
Thi đại học xong, tôi về nhà làm thủ tục chuyển hộ khẩu, bố tôi nhìn thấy tôi tỏ ra rất khinh thường, còn em tôi lại im lặng lạ thường.
Khi nhìn thấy tôi, họ lại bắt chuyện:
[Nghe nói dượng Tiểu Thảo đã bỏ rất nhiều tiền để đưa cô ấy đi học ở tỉnh lỵ.]
[Tôi thực sự bối rối, tại sao tôi không xin một người vợ với số tiền này.]
[ Con gái học nhiều có gì tốt? Nhiều nhất lấy được bằng cấp thứ hai là được rồi, phí tiền! ]
Phương Quang Minh trở nên tôn trọng tôi, nó ngăn tôi lại: [Chị ơi, năm ngoái em nhìn thấy chị trong danh sách top của trường.]
Tôi nhún vai.
Một ngày trước khi có kết quả thi tuyển sinh đại học, tôi ngủ trong nhà, dượng hút thuốc suốt đêm bên ngoài.
Sau khi có kết quả, căn nhà rơi vào khoảng lặn.
Dượng rất lo lắng và hỏi tôi: [Điều này có nghĩa là gì? 1
Hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất: [Là top 50 của tỉnh.]
[Thực sao? ]
Lần đầu tiên, dượng tôi tỏ ra ngạc nhiên như vậy.
[Vâng. ]
Ngay sau đó, văn phòng tuyển sinh của cả Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa đều gọi điện đến các trường, thầy Đặng Ba vui vẻ dẫn tôi đến văn phòng.
Tất cả lãnh đạo của trường vây quanh hỏi tôi muốn vào trường đại học nào.
Tôi đã chọn Đại học Thanh Hoa.
Quận đã treo thưởng 80.000 nhân dân tệ, lúc đó tôi mới biết mình là người đứng đầu huyện và đứng thứ 10 trong tỉnh.
Thầy Đặng Ba gọi tôi về trường để cổ vũ cho lớp học tiếp theo của ông, còn nói đùa rằng tôi là ánh sáng của lớp song song.
Cô chủ nhiệm lớp lúc đầu cười nhạo tôi, bây giờ thấy tôi thì tránh né, vẻ mặt đờ đẫn.
Đúng vậy, một học sinh bình thường trong miệng cuối cùng cũng đánh bại tất cả mọi người.
(15)
Sau khi biết tin tôi được nhận vào Đại học Thanh Hoa,
Người trong làng lại đến:
[Ồ, Tiểu Thảo thật có triển vọng, đã đến thành phố lớn dự thi.]
[Cha cháu thật không dễ dàng, may mắn trong nhà có một người đàn ông ủng hộ cháu.]
[Sau này nếu kiếm được tiền, đừng quên cho chúng ta.]
Bạn thấy đấy, đây chính là trái tim con người.
Cho dù bạn có làm tốt đến đâu thì một số người vẫn sẽ gán những công lao này cho người khác.
Cha toioi nghe bọn họ nói như vậy, sắc mặt sáng bừng: [Tôi biết Tiểu Thảo của chúng ta là một thiên tài, cho nó đi học là đúng đắn.]
[Sau này nó kiếm được tiền, chắc chắn sẽ báo đáp chúng ta. ]
[Con trai tôi sau này sẽ có triển vọng hơn, sẽ lọt vào top 100 của quận.]
Phương Quang Minh có lẽ cảm thấy xấu hổ nên ôm lấy ông: [Cha đừng nói nữa.]
Cha tôi tức giận: [Sao vậy, tao nuôi nó lớn thế, không nói được mấy lời sao? ]
Ông ấy trông có vẻ tự tin, như thế đã quên mất ai là người cố đuổi tôi ra khỏi nhà.
Phương Quang Minh mỉm cười xin lỗi: [Chị ơi, em xin lỗi.]
Vào ngày tổ chức tiệc, tôi đã lạy dượng trước mặt cha: [Dượng, nhờ dượng quan tâm mấy năm qua nên tấm thiệp này là dành cho dượng.]
Đó là học bỗng do quận trao tặng.
Cha chạy tới: [Con điên à? Đây là tiền của nhà họ Phương chúng ta. ]
Tôi cười: [Được rồi, vậy ông nên trả lại toàn bộ học phí và chi phí sinh hoạt mấy năm qua cho dượng, ông quên giấy tờ đã ký à? ]
Cha tôi sửng sốt, sắc mặt tái mét: [Dù sao thì con cũng không được đưa tiền cho người ngoài.]
[Dượng không phải là người ngoài, dượng là người từ đầu đến cuối chưa bao giờ từ bỏ tôi.]
[Phương Tiểu Thảo, đừng quên ai đã sinh ra mày]
Ông nhe răng vuốt, giọng nói sắc bén.
Phương Quang Minh nắm lấy bàn tay bồn chồn của ông, kéo ông ra ngoài: [Bố, đừng làm phiền chị ấyi, đi thôi.]
Đi thôi, Tiểu Thảo.
Hãy ra khỏi núi, ra khỏi núi cổ hủ và vô minh.