Chương 3

(4)

Các bạn cùng lớp biết hoàn cảnh của tôi nhưng không ai chịu đứng ra nói chuyện thay tôi, chỉ có cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhờ giúp đỡ, cô lớn tiếng tranh cãi với Cô chủ nhiệm: [Không ai có tiền mà không chịu trả tiền đồng phục. Mọi người đều có quyền được học tập, không ai có thể tước đoạt quyền học tập của cô ấy.]

Cô chủ nhiệm tức giận chỉ vào chúng tôi mắng: [Hai đứa ngốc, đồ vô dụng.]

Đang tìm lớp cho em trai, thầy Đặng Ba nghe thấy tiếng động cũng chạy tới: [Ôi, Cô chủ nhiệm, chúng còn nhỏ, chúng còn nhỏ...]

Cô chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, thầy Đặng Ba gọi tôi đến văn phòng, đưa khăn giấy cho tôi: [Tiểu Thảo, giáo viên rất có niềm tin với tiềm năng của em, học kỳ sau các em sẽ chia ban, em có thể vào được top 100 không?]

100 học sinh đứng đầu lớp đều là những người xuất sắc, tôi học rất kém các môn khoa học nhưng gần như đạt điểm tuyệt đối ở các môn xã hội.

thầy Đặng Ba lấy ra mấy tờ giấy màu đỏ nói: [Đây là phần thưởng giáo viên sẽ gửi trước cho em. ]

Tôi có chút do dự: [Thầy Đặng, em thật sự có thể làm được sao? ]

Thầy Đặng Ba nói: [Thầy tin em làm được.]

(5)

Một học kỳ nhanh chóng trôi qua, học kỳ tiếp theo sẽ là kỳ thi theo từng môn, chỉ nhìn vào bảng xếp hạng các môn khoa học, tự nhiên và nghệ thuật.

Kỳ nghỉ đông tôi không về nhà, ăn mặc rách rưới đến chỗ dượng tôi, dượng tôi làm việc ở huyện, giúp người ta khuân vác hành lý với giá mười tệ một lần.

Tôi cũng muốn kiếm một số tiền, tôi dự định sống với dượng và làm việc trong một nhà hàng.

Dượng cắn tàn thuốc, hung tợn nói: [Không học thì về nhà. Theo tao, tao cho chết đói?”

Tôi vô cùng xúc động, đến đêm dượng chuẩn bị đi ngủ, tôi mua một chiếc đèn dầu rẻ tiền, ngồi xóm ở hành lang để học, đọc to những lời quyết định số phận của mình.

Nhưng trên đời luôn có rất nhiều ác ý không thể giải thích được, máy ghi âm của đứa trẻ nhà bên biến mất, bọn họ nghi ngờ tôi đã trộm nó.

Người phụ nữ đó rất hung hãn, mang theo các con đến chỗ tôi và đinh ninh là tôi lấy: [Mày là đồ ăn trộm, sáng nay tao thường thức dậy và thấy mày đang bên ngoài lẻn vào..]

Cô càng nói to hơn: [Đồ ăn trộm, đồ nhà quê, con gái không biết xấu hỗ.]

[Đồ nhà quê? Nó còn giỏi hơn mấy tên con trai, sắp tới còn sẽ học đại học]

Dượng tôi kể cho cô ấy nghe về việc học của tôi ở trường Trung học cơ sở Quận 1.

Còn con của cô thi trượt và phải thi lại thêm một năm nữa.

Người phụ nữ véo tay tôi và yêu cầu tôi trả tiền, tôi đẩy cô ấy ra: [Tôi không phải là kẻ trộm.]

Cô ngồi xuống đất nói: [Được rồi, nếu không bồi thường thì cứ làm đi.]

[Có ai quan tâm đến đứa tay chân không sạch sẽ này chứ?]

Người xem chỉ trỏ, chỉ trỏ, cuối cùng tôi cũng biết cô ta đến đây là để moi tiền.

dượng tôi vội vàng quay đi mà không nói một lời, tôi rất hoảng sợ và giải thích: [Không phải tôi, thực sự không phải tôi.]

Bóp—

dượng tát tôi: [Mẹ mày chết rồi, để lại mầm tai họa như mày, hôm nay mày cút đi, cút đi. ]

[Tao không nuôi nổi mày, đồ tai họa.]

Giọng dượng gay gắt, ném hết sách của tôi xuống đất rồi đóng cửa lại.

Thấy vậy, người phụ nữ không nói nữa và bế đứa trẻ bỏ đi.

Tôi cầm cuốn sách lên bước ra ngoài, lòng thấy xót xa khôn tả.

Cảm giác tủi thân này còn khó chịu hơn cảm giác bị mẹ chồng đối xử lạnh lùng vì kiếp trước không sinh được con trai.

Tôi không khỏi bật khóc.

Trước mắt là những con hẻm tối tăm, giống như cuộc đời của tôi, nhìn qua cũng không thể thấy được lối đi.

Tôi đi bộ đến ga, ngồi xóm ở cửa đợi trời sáng để về.

Một lúc sau dượng tôi đến, dượng hỏi tôi với vẻ xin lỗi: [Có đau không? ]

Tôi sụt sịt và lắc đầu.

dượng lấy ra một chiếc váy mới: [Cầm đi, hôm nay ngoài chợ giảm giá.]

Tôi không trả lời, một lúc sau, dượng tôi xấu hổ nói: [Nếu vừa rồi dượng không đánh con, người phụ nữ đó sẽ đòi rất nhiều tiền, dượng thật sự không có.]

[Cầm quần áo đi, quay về trường đi]

[Dượng sẽ đến thăm con khi vào năm học mới]

Nước mắt tôi lại trào ra, tình cảm gia đình mà kiếp trước tôi không có, ở kiếp mới tôi lại được cảm nhận.

Dượng vỗ vai tôi trấn an: [Chăm chỉ học tập].