Chương 11: [Hoàn]

(18)

Tôi đưa dượng và em họ đến Bắc Kinh, họ bị sốc trước những tòa nhà cao chót vót, em họ rụt rè kéo tay áo tôi: [Chị ơi, điều này có thật không?]

Tất nhiên đó là sự thật, một thế giới tôi chưa từng gặp.

Công ty của tôi ở tầng 30. Tôi dẫn họ vào thang máy, khi họ bước vào cửa thì mọi người nhiệt tình chào đón:

[Chị Phương. Chị đến rồi]

[Hai người này...]

[Bố và em trai tôi.]

Dượng nhìn tôi sửng sốt.

Mọi người nhiệt tình mời họ vào phòng khách: [Người nhà chị Phương là người nhà chúng ta, mời ngồi, tôi đi bưng trà.]

Dượng nhìn chiếc ghế sofa cao cấp trước mặt không dám ngồi lên, hoảng sợ nói: [ Liệu nó có bẩn không...]

Tôi kéo ông với em họ ngồi xuống: [Những năm tháng này, không có dượng, con thực sự không biết sẽ ra sao, tương lai của con có gì, cuộc sống của dượng cũng sẽ có thứ ấy.]

[Con thực sự cảm ơn dượng vì tất cả có được ngày hôm nay]

Đôi mắt của dượng đã đỏ hoe, người đàn ông từng bất khuất này cũng theo thời gian mà tóc đã bạc, tấm lưng rắn chắc cường tráng cũng dần cong lại.

(19)

Tôi đưa em họ đi học, dượng tôi đã quen với cảnh lá rụng về cội nên tôi xây cho chú một tòa nhà.

Tôi đã quyên góp tiền lập quỹ giáo dục cho nữ sinh, mở đường cho làng, dựng bia trên mộ mẹ và cô, sẽ không ai coi thường tôi được nữa.

Khi nhắc đến tôi, họ đều tán thưởng: [Tiểu Thảo, đó là người có triển vọng nhất trong làng chúng tôi, có công ty mở ở nước ngoài]

Vào ngày vốn hóa thị trường của công ty vượt quá 100 triệu nhân dân tệ, đài truyền hình quốc gia đã phỏng vấn tôi, khẩu hiệu họ đưa ra cho tôi là: "Cỏ ngoan cường mọc ngược gió".

[Bạn có hối tiếc điều gì không? ]

Máy ảnh hướng về phía tôi, tôi chợt nghĩ năm tôi mười tám tuổi, có một cô gái tên Triển Địch bảo vệ lòng tự trọng của tôi, sau này tôi đến gặp cô ấy nhưng cô ấy đã chuyển đi.

Tôi đã thành lập quỹ trợ cấp sinh viên cho nữ sinh trên cả nước và tất cả đều liên quan đến việc này.

Tôi trọng sinh một lần, suýt chút nữa đã không thoát khỏi số phận gả cho một kẻ ngốc, còn cô ấy thì sao, bọn họ có thích cô ấy không??

Đối diện với ống kính, tôi chậm rãi nói: [Chắc là do hồi trẻ tôi kịp không từ biệt bạn bè, lớn lên cũng không gặp lại.]

[Nếu có cỗ máy thời gian, bạn muốn quay lại thời điểm nào nhất?]

Tiếng xe ba bánh năm đó ầm ĩ, lưng dượng tôi cứng rắn, vững chãi.

Tôi đáp nhẹ nhàng:

[Cha mẹ trẻ khỏe như núi Thái Sơn.]