Chương 33: Mục Khiêm Kỳ mang thai
Edit: Nhím Ivy
Beta: Rùa Tuki
Mục Khiêm Thư ở thành phố M chờ đợi đến ngày thứ ba, cuối cùng vợ và mẹ của Diệp Ninh cũng tìm tới khách sạn anh ở. Mẹ Diệp Ninh gõ cửa phòng, hết nhìn đông lại nhìn tây một phen mới đi vào. Tiểu Ngân đi theo phía sau, biểu tình vô cùng bất an, ánh mắt càng vô thần.
“Xin chào. Tìm tôi có việc gì?” Mục Khiêm Thư biết rõ bọn họ đến vì chuyện gì, lại làm bộ như cái gì cũng không biết. Những lời này lại làm cho sắc mặt của Tiểu Ngân và mẹ chồng của cô ta – Lưu Cầm trở nên tái nhợt.
Lưu Cầm vào phòng, ngồi xuống sofa, trong lòng thầm cảm thán vì chưa từng đặt chân vào một khách sạn xa hoa như vậy, bất giác thu mình lại, bàn tay không biết nên đặt chỗ nào.
Tiểu Ngân kéo tay Lưu Cầm, miệng ngập ngừng nửa ngày mới hỏi: “Anh làm sao biết được?”
Mục Khiêm Thư khoanh hai tay trước ngực, mặc áo hở cổ màu đen, biểu tình lạnh lùng: “Làm sao tôi biết được chuyện này các người không cần biết. Nói đi, tiền là ai đưa?”
Sau buổi tối trò chuyện với cục trưởng, Mục Khiêm Thư trở lại khách sạn nhận được email của thư ký. Diệp Ninh ham bài bạc, từng thiếu nợ ở bên ngoài một khoản lớn, vậy mà mấy ngày trước khi gặp chuyện không may, khoản nợ kia lại bỗng nhiên được trả hết, Mục Khiêm Thư ở trên thương trường lăn lộn vài năm, điều kiện trong đó không cần nghĩ cũng biết. Anh chỉ cần điều tra một chút ngày bọn họ trả hết nợ là được.
Chuyện còn lại, vợ và mẹ của Diệp Ninh sẽ nói cho anh biết.
Suy nghĩ của Mục Khiêm Thư quả thật chính xác, anh chỉ cần khẽ nhắc tới, vợ Diệp Ninh đã bị đánh bại. Việc anh cần phải làm là thăm dò, sau đó chỉ việc thu lưới.
Tiểu Ngân càng thêm bất an, cô không ngừng nắm chặt tay, sau đó nhìn về phía Lưu Cầm. Lưu Cầm cũng đang hoang mang lo sợ, ngày hôm qua bà đuổi Mục Khiêm Thư đi, kỳ thật trong lòng cũng không ngờ sẽ nghe được Mục Khiêm Thư đe dọa nếu bọn họ không hợp tác sẽ báo cảnh sát khiến bọn họ càng luống cuống.
“Số tiền đó, là con trai tôi cầm về, chúng tôi không biết là ai đưa cả.” Lưu Cầm cân nhắc dùng từ, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người con trai đã chết của mình.
“Vậy sao?” Mục Khiêm Thư gật gật đầu, bưng hai tách cà phê đặt ở trước mặt Lưu Cầm và Tiểu Ngân, giống như vô tình hỏi: “Hai người thật sự không biết chuyện này?”
Tiểu Ngân vội vàng gật đầu: “Thật sự không biết, đều là do Diệp Ninh cầm về.”
Mục Khiêm Thư chậm rãi ngồi xuống, dùng thìa quấy cà phê, bưng tách lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Đột nhiên anh nhìn về phía Tiểu Ngân, ánh mắt trở nên sắc bén, thanh âm cũng thoáng đề cao: “Vậy cô hãy giải thích đi, ngày hôm qua em trai cô mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, số tiền đó ở đâu ra?”
Lưu Cầm vừa nghe được những lời này, sắc mặt đại biến, liền xoay người tát cho Tiểu Ngân một cái: “Sao cô không nói có nhiều tiền như vậy? Được lắm, cô cư nhiên dám đem tiền về nhà mẹ đẻ!”
Tiểu Ngân bụm miệng nước mắt chảy ròng: “Mẹ, con không có, con thật sự không có!”
Lưu Cầm hất tay Tiểu Ngân ra: “Không có? Hừ hừ, tôi thấy cô có vẻ cho rằng Diệp Ninh đã chết liền nghĩ đến chuyện về nhà sống cuộc sống sung sướиɠ! Tôi cho cô biết, không có cửa đâu! Có phải chính cô đã bỏ túi riêng, có đúng hay không!?”
Tiểu Ngân nửa quỳ trên mặt đất, một tay chỉ vào Mục Khiêm Thư: “Vì sao anh lại vu khống tôi?” Lưu Cầm còn đang hùng hùng hổ hổ, Tiểu Ngân thì khóc sướt mướt không ngừng.
Mục Khiêm Thư đặt tách cà phê xuống, tách cà phê chạm xuống bàn trà phát ra tiếng vang thanh thúy, Lưu Cầm và Tiểu Ngân sửng sốt, Mục Khiêm Thư vuốt lại tóc trên trán che khuất khuôn mặt, thanh âm vẫn bình tĩnh không gợn sóng, vẻ mặt càng trở thêm lạnh lùng: “Các người nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
Lưu Cầm nghe lời nói của Mục Khiêm Thư, khuôn mặt lập tức cứng đờ, bà ngoan cố nói: “Con dâu tôi đã nói rồi, là con trai của tôi cầm về!”
Mục Khiêm Thư đột nhiên mỉm cười, hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh: “Thật không? Vậy các người nói xem, khoản tiền kia là ở đâu chui ra?”
Lưu Cầm muốn chối bỏ, nhưng ánh mắt Mục Khiêm Thư quá mức sắc bén, bà chỉ kiên trì thêm được vài phút liền bại trận.
“Người cho chúng tôi tiền là Lý tổng, Lý Vệ Anh.”
Mục Khiêm Kỳ cùng Lý Á trở lại khách sạn, gõ cửa phòng Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư mở cửa, Mục Khiêm Kỳ vừa vào liền hỏi: “Anh hai, tình hình rắc rối lắm sao?”
Tâm tình Mục Khiêm Thư không tệ, nhéo nhéo hai má Mục Khiêm Kỳ: “Không có. Chúng ta ngày mai là có thể trở về.”
Mục Khiêm Kỳ vui mừng ôm thắt lưng Mục Khiêm Thư: “Thật không?”
Lý Á ở bên cạnh cười hỏi: “Chuyện đã giải quyết xong rồi à?”
Mục Khiêm Thư ừ một tiếng, kéo Mục Khiêm Kỳ ở trong ngực ra: “Muốn ôm thì đi mà ôm chồng của em ấy.”
Mục Khiêm Kỳ cười hì hì, tiến đến bên tai Mục Khiêm Thư nói nhỏ: “Anh, nói cho anh biết một tin tốt.”
Mục Khiêm Thư nhíu mày: “Cái gì?”
“Em mang thai rồi!” Giọng nói Mục Khiêm Kỳ hơi phóng đại, nụ cười cực kì hạnh phúc.
“Thật không!?” Mục Khiêm Thư quay đầu hỏi Lý Á, Lý Á gật gật đầu, ý cười trong mắt làm sao cũng không thể che dấu: “Đã được hai tháng.”
Mục Khiêm Kỳ tiến đến bên cạnh Mục Khiêm Thư: “Cho nên, anh hai, anh nhất định phải nhanh cưới chị dâu về đi!”
Mục Khiêm Thư lập tức dẫn Mục Khiêm Kỳ ngồi xuống sofa: “Được được được. Anh biết rồi.”
Buổi trưa, ba người đi đến nhà hàng chúc mừng một phen, Mục Khiêm Thư nhắn tin cho Đỗ Cận, Đỗ Cận chỉ nhắn lại một câu, đã sớm biết, cô cũng đã chuẩn bị xong quà mừng rồi .
Mục Khiêm Thư trách cứ Mục Khiêm Kỳ: “Làm sao không nói chuyện này sớm cho anh biết, em cũng không cần đi cùng anh đến thành phố M.”
Mục Khiêm Kỳ rúc trong ngực Lý Á: “Buổi sáng hôm nay em cũng mới biết thôi.”
Mục Khiêm Thư liếc mắt nhìn Mục Khiêm Kỳ: “Chị dâu em đã mua xong quà cho em rồi.”
Mục Khiêm Kỳ a một tiếng: “Chị dâu tốc độ nhanh thật, với tốc độ này tới cuối năm chắc là hai người có thể kết hôn rồi!”
Mục Khiêm Thư khó có khi ngượng ngùng, sắc mặt hơi đỏ, khẽ ho khan một tiếng liền đem tầm mắt dời đi: “Được rồi, ăn cơm đi.”
Ở bên kia điện thoại, Đỗ Cận đang ăn cơm bật cười ha ha, Lý Nhân liếc mắt nhìn Đỗ Thịnh, sau đó cúi xuống.
Đỗ Thịnh đem ánh mắt chuyển đến di động trong tay Đỗ Cận: “Có chuyện gì vui à, nói cho ba nghe với.”
Đỗ Cận vội vàng ngồi thẳng, khuôn mặt đầy ý cười hơi thu lại: “Không có chuyện gì ạ.”
Đỗ Thịnh ai oán nhìn Đỗ Cận cất di động, con gái thật sự lớn rồi, càng ngày càng không thương mình…
Lý Nhân gắp đồ ăn bỏ vào bát Đỗ Cận: “Nhanh ăn cơm đi, nguội sẽ không ngon.”
Khuôn mặt Đỗ Cận tươi cười nói với Lý Nhân: “Vâng ạ, vẫn là mẹ tốt nhất.”
Nghe nói lời này sắc mặt Lý Nhân cũng không có tốt hơn, chính là dùng ánh mắt càng thêm thâm thúy nhìn Đỗ Cận. Đỗ Thịnh làm bộ ho khan một tiếng, Lý Nhân mới thu hồi ánh mắt.
Ngày nghỉ ở nhà bình thường đều không có việc gì, cô không giống Mục Khiêm Thư, đến lễ mừng năm mới còn hối hả ngược xuôi. Cô ngồi ở trên sofa trong phòng khách, trong tay cầm điều khiển từ xa, đổi kênh liên tục.
“Đô đô…” Di động rung lên, Đỗ Cận cầm lấy di động nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ ở thành phố L.
Đỗ Cận nhìn điện thoại rung rung, hoài nghi không phải là Lục Thanh gọi tới chứ?
“Alo.” Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cô vẫn nhận điện thoại.
“Đỗ Cận à? Hôm nay có rảnh không, hôm nay chúng mình có buổi họp lớp, nếu không có chuyện gì thì đến đây họp mặt đi?” Đỗ Cận nghe giọng nói của đối phương, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra là Chu Hiểu Viện !
“Hôm nay sao? Hôm nay mình có việc, không đi được.” Đỗ Cận theo bản năng muốn cự tuyệt, họp mặt, họp mặt để làm gì, chẳng qua chỉ là so sánh ai tốt hơn ai mà thôi.
Loại hoạt động vô nghĩa này cho tới bây giờ cô cũng không thích nổi, huống chi lại là cùng những người không quen biết.
“Ôi chao, có thể bận chuyện gì, đều là bạn học hồi sơ trung, có mấy người nghe cậu tới còn cố ý đến đấy, cậu đừng không nể mặt như vậy chứ?” Thanh âm của Chu Hiểu Viện nghe qua có vài phần mất hứng, Đỗ Cận còn đang suy nghĩ dùng lý do gì để không đi thì Chu Hiểu Viện đã trực tiếp nói địa chỉ, cũng dặn cô đến sớm.
Đỗ Cận nhìn điện thoại bị cúp, lắc lắc đầu, đứng dậy bắt đầu thay quần áo.
Buổi họp lớp là ở một khách sạn do một người bạn học mở ở thành phố L, Đỗ Cận còn nhớ rõ người bạn học này, hồi sơ trung thì rất thích bắt nạt con gái, là một đứa con trai thích mấy trò đùa dai.
Đỗ Cận đứng trước cửa ra vào của khách sạn nhìn qua lại không thấy một người nào thân thiết.
“Đỗ Cận!” Chu Hiểu Viện đứng ở trước cửa khách sạn chào hỏi khách khứa nhìn thấy Đỗ Cận, vội vàng đi tới: “Sao đi một mình vậy? Bạn trai cậu đâu?”
Đỗ Cận nghiêm mặt nói: “Còn đi công tác chưa về.”
Trong mắt Chu Hiểu Viện hiện lên tia khinh thường, từ ngày nhìn thấy Đỗ Cận ở trên đường, cô liền triệu tập các bạn học tham gia buổi họp lớp này, cô muốn cho Đỗ Cận nhận mọi loại ánh mắt soi mói.
Hồi đi học, Đỗ Cận là một con vịt xấu xí đi theo sau cô, tuy rằng Đỗ Cận bây giờ rất xinh đẹp. Nhưng mà con vịt xấu xí làm sao có thể hóa thành thiên nga đây? Cô muốn cho Đỗ Cận biết, con vịt xấu xí thì mãi chỉ là con vịt xấu xí mà thôi, không thể biến thành thiên nga trắng được!
Đương nhiên Đỗ Cận không hiểu hàm ý trong lời nói của Chu Hiểu Viện, chỉ cho rằng cô ta thật sự nhớ rõ các cô đã từng là bạn bè, mặc dù không hẳn gọi là tình bạn.
Đỗ Cận đi vào phòng, bên trong đã có hơn mười người ngồi, hơn phân nửa đều là nữ. Thậm chí có hai người còn dẫn theo trẻ con cùng đến.
Đỗ Cận nhận ra một người trong đó, đi lại ngồi cùng bàn với cô ấy.
Đỗ Cận ngồi ở bên cạnh Chu Tĩnh, trên đùi Chu Tĩnh là một bé gái khoảng hai, ba tuổi, cô ấy tết tóc cho con gái rất cẩn thận. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đỗ Cận.
“Đỗ Cận?” Đỗ Cận thay đổi rất nhiều, nếu không nhìn kỹ thật sự không thể nhận ra, từ một người béo như vậy trở thành một cô gái xinh xắn mảnh mai, muốn nhận ra được cũng không dễ dàng.
Đỗ Cận cười nhẹ với Chu Tĩnh: “Con gái của cậu à?”
Một cô gái ở bàn bên này nhìn thấy Đỗ Cận nhao nhao kêu lên: “Thật là Đỗ Cận sao? Oa, cậu thay đổi nhiều thật đấy! Nếu gặp trên đường chắc chắn sẽ không nhận ra cậu đâu.”
Xen vào đó không thiếu những thanh âm ghen tị: “Hừ, khuôn mặt xinh đẹp thì có lợi ích gì, theo mình, còn không bằng gả cho một người đàn ông tốt. Nhìn xem chồng Chu Hiểu Viện kia, ra tay đúng là hào phóng!”
Đỗ Cận gật gật đầu, cũng không trả lời, chỉ chơi đùa với con gái Chu Tĩnh, Chu Tĩnh nhìn Đỗ Cận yêu thích đứa nhỏ như vậy cũng cười hỏi: “Cậu kết hôn chưa?”
Đỗ Cận ngẩng đầu, nhìn Chu Tĩnh: “Mình chưa.”
Chu Tĩnh vuốt tóc con gái nói với Đỗ Cận: “Kỳ thật, kết hôn với người có tiền không bằng kết hôn với người thật lòng với mình. Chu Hiểu Viện gả cho một người chồng là có tiền, nhưng phải xem cậu ta sống như thế nào?”
Đỗ Cận nhìn khuôn mặt dịu dàng của Chu Tĩnh, đã có dấu vết ăn mòn theo năm tháng, nhưng vẫn nhìn ra được, cuộc sống của cô ấy không tồi, vẻ mặt rất dịu dàng.
Đỗ Cận suy nghĩ, Chu Tĩnh nói rất đúng.
Nghĩ đến Mục Khiêm Thư, trong lòng liền ấm áp…