Chương 23: Tình huống cẩu huyết
Buổi liên hoan hằng năm vừa qua thì đã đến cuối năm. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty về cơ bản đã đến khâu cuối cùng. Vài dự án thiết kế của Đỗ Cận rốt cuộc cũng được Nghiêm Âm đồng ý thông qua.
Sau buổi tiệc tối hôm ấy, thái độ của Nghiêm Âm đối với cô đã khá hơn nhiều. Mặc dù Đỗ Cận không cảm thấy mình đã làm được chuyện gì lớn.
Chuyện của Tả Tiểu Lôi Đỗ Cận còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào. Hiện tại trong đầu cô đều là Mục Khiêm Thư.
Từng chút từng chút một Đỗ Cận nhớ lại quãng thời gian bọn họ gặp nhau rồi đi đến tình yêu, càng nghĩ càng thấy trái tim nguội lạnh. Người đàn ông này từ đầu đã từng bước chiếm lĩnh cuộc sống của cô, hơn nữa còn chắc chắn như thế!
Tại sao anh phải một mình vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy? Là vì yêu sao? Đỗ Cận bật cười, cô còn chưa có tự kỷ như vậy…
Lễ mừng năm mới là vào ngày mười bốn tháng một. Sau khi đến tết Nguyên Đán, đồng nghiệp lục tục xin phép nghỉ về nhà. Đỗ Cận tính đi tính lại thời gian, cũng chuẩn bị hai ngày nghỉ mua vài món quà tặng cho cha mẹ và bạn bè thân thích.
Ngón tay Mục Khiêm Thư cầm di động, Đỗ Cận đã vài ngày không nói chuyện với anh. Mỗi lần anh ghé qua cô luôn bề bộn rất nhiều việc, nói chưa đến hai câu đã dáo dác tắt điện thoại. Anh sờ lên tóc, hay là có vấn đề nào đó còn chưa nói rõ ràng.
Chẳng lẽ là bởi vì buổi tiệc tối hôm đó anh ôm người khác sao?
Đỗ Cận của anh khi nào trở nên nhỏ mọn như vậy…
Cho tới bây giờ anh cũng không phải người đàn ông thích ngồi cửa chờ đáp án. Sau cuộc điện thoại thứ năm Đỗ Cận qua loa nói vài câu khoác lác với anh xong anh liền trực tiếp đánh xe đi đến chung cư của Đỗ Cận.
Đỗ Cận đang mơ mơ hồ hồ ngủ, nghe được tiếng đập cửa tâm không cam lòng không nguyện rời giường. Đi dép lê, tóc cột đuôi ngựa đi ra mở cửa.
“Không phải cậu đã mang chìa khóa hay sao? Sao lại gõ cửa?” Đỗ Cận không nhìn rõ người tới, oán trách hai câu.
“Đỗ Cận.” Mục Khiêm Thư không nghĩ tới đã chín giờ mà cô còn đang ngủ. Anh gọi điện đến công ty mới biết hôm nay cô xin phép nghỉ rồi.
“Á!” Sau khi Đỗ Cận nhìn rõ ràng người đến là ai liền “Rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại. Mục Khiêm Thư vừa chuẩn bị nhấc chân tiến lên một bước thì đã chán nản nhìn cánh cửa đóng chặt.
Rầm rầm rầm!
Cửa ra vào vẫn truyền đến tiếng đập cửa, Đỗ Cận hấp tấp vỗ vỗ lên mặt, kéo lại áo ngủ. Sau đó mới mở cửa ra.
“Sao anh lại tới đây?” Đỗ Cận để Mục Khiêm Thư vào nhà. Mục Khiêm Thư mặc một chiếc áo khoác màu xám được may thủ công, quần jean và một đôi giày thoải mái. Mặc kiểu này khiến cho cảm giác mạnh mẽ trên người hòa hoãn vài phần, cũng trẻ lại không ít.
“Đến xem.” Mục Khiêm Thư nhìn thấy Đỗ Cận mặc bộ đồ ngủ thì tâm tình tựa như rất tốt. Khóe miệng còn phủ lên một nụ cười. Tự mình tự động đi đến trước mặt Đỗ Cận.
“Xem cái gì?” Đỗ Cận khó hiểu cào cào tóc, hiện tại nhất cử nhất động của Mục Khiêm Thư đều làm cho cô kinh hồn khϊếp đảm.
“Đến nhìn xem có phải em đang bỏ của chạy lấy người hay không.” Mục Khiêm Thư khó có được lúc mở miệng vui đùa, bước đến gần Đỗ Cận một bước. Đỗ Cận cảm giác được hơi thở mát mẻ của Mục Khiêm Thư đến gần, từ đầu cười nói khiến cô chỉ có thể phụ họa mà cười gượng hai tiếng.
Trong nháy mắt bầu không khí có chút xấu hổ, Đỗ Cận hơi mất tự nhiên.
Mục Khiêm Thư tựa như không cảm thấy bầu không khí ngưng trệ, khóe miệng anh vẫn mang nụ cười như cũ nhìn Đỗ Cận.
“Làm sao vậy?” Mục Khiêm Thư rời khỏi bên người Đỗ Cận. Đi đến trước ngồi trên ghế sô pha, một chân vắt lên chân kia, hai tay đặt ở đầu gối.
“Không có… Là rất buồn cười…” Đỗ Cận nghẹn ra bộ dáng tươi cười. Sau đó nói với Mục Khiêm thư đang ngồi: “Em đi rửa mặt trước!”
Đột nhiên Mục Khiêm Thư đứng dậy, ngay lúc Đỗ Cận bước vào phòng vệ sinh liền nhấc tay chặn ở cửa ra vào: “Em biết ý anh hỏi không phải là điều này.”
Đỗ Cận không nói lời nào, cảm xúc bắt đầu dần dần tỉnh táo. Cô đè xuống cảm giác không thoải mái trong lòng nói: “Được, chúng ta đi vào thẳng vấn đề.”
Mục Khiêm Thư khiêu mi, khoanh hai tay, dùng ánh mắt ý bảo Đỗ Cận tiếp tục.
Đỗ Cận nhìn đôi mắt trong suốt của Mục Khiêm Thư, trong nội tâm có ngàn vạn vấn đề nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Tại sao lại là em?”
Mục Khiêm Thư kéo Đỗ Cận vào trong ngực, tay vuốt nhẹ mái tóc của Đỗ Cận: “Đúng vậy… Tại sao lại là em.”
Đỗ Cận ngọ nguậy ở trong ngực Mục Khiêm Thư, cô hỏi những lời này cũng không có được câu trả lời. Tuy cô không biết trong lòng cô muốn câu trả lời như thế nào, nhưng dịu dàng như vậy liền hóa giải khúc mắc khiến trong lòng cô vẫn luôn không thoải mái.
Mục Khiêm Thư ôm Đỗ Cận trong lòng chặt hơn một chút. Cho đến khi Đỗ Cận không giãy giụa nữa, Mục Khiêm Thư mới buông Đỗ Cận ra, cụng trán mình vào trán Đỗ Cận: “Đồ ngốc.”
Đỗ Cận giương mắt, đồ ngốc?
Nói cô ngốc?
Đỗ Cận hơi tức giận, trừng mắt liếc Mục Khiêm Thư, đẩy người Mục Khiêm Thư ra.
Mục Khiêm Thư chừa ra một khoảng trống, Đỗ Cận chui vào trong toilet bắt đầu rửa mặt. Mục Khiêm Thư khoanh tay đứng ở sau lưng nhìn nhất cử nhất động của cô, sắc mặt Đỗ Cận dần dần đỏ lên, động tác đánh răng cũng trở nên chậm chạp.
Mục Khiêm Thư bước lên phía trước, từ phía sau ôm lấy Đỗ Cận, cằm đặt trên vai Đỗ Cận, biểu lộ sự mãn nguyện.
Đỗ Cận mặc bồ đồ ngủ màu hồng san hô bằng vải nhung, cằm Mục Khiêm Thư đặt lên rất thoải mái, đem mặt chôn trên vai Đỗ Cận. Mệt mỏi trên người liền quét sạch.
Bàn tay đang đánh răng dừng lại, thân thể chợt cứng ngắc rồi chậm rãi buông lỏng, bên miệng đều là bọt trắng, nhưng cô vẫn không muốn động đậy. Nhìn Mục Khiêm Thư trong gương phía trước đang nhắm mắt ôm mình, làn da càng thêm trắng nõn, thần sắc càng thêm trong sáng.
Cô nghĩ muốn giữ lại một phần đẹp đẽ như vậy… Dù Mục Khiêm Thư tiếp cận cô vì mục đích gì cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Tay Mục Khiêm Thư vòng qua ôm eo Đỗ Cận, cách rất lâu mới truyền đến giọng nói từ bả vai: “Đánh răng đi.”
Lúc này Đỗ Cận mới luống cuống tay chân dùng nước súc miệng, cố gắng làm cho mình không chú ý tới bàn tay ai đó một mực ôm lấy người mình.
“Tiểu Cận!” Đỗ Cận nghe thấy tiếng mở cửa cùng với thanh âm của Lục Mạn truyền đến, cô đỏ mặt kéo tay Mục Khiêm Thư đang ôm mình ra.
“Sao thế?” Đỗ Cận từ phòng vệ sinh đi ra, Mục Khiêm Thư theo phía sau. Lục Mạn nhìn đến nửa ngày mới chậm rãi nói: “Mình quấy rầy hai người à?”
Mục Khiêm Thư bày ra bộ dáng như hỏi cô cảm thấy như thế nào, Lục Mạn ngượng ngùng nở nụ cười, đây là nhà của cô có được không! Anh đừng có nhìn tôi như thể tôi là bóng đèn có được không!
Nhưng mà Lục Mạn cũng rất thức thời hiển nhiên sẽ không quấy rầy đến hạnh phúc của bạn tốt, cô cầm hành lý đặt ở cửa ra vào: “Cái kia, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục.”
Đỗ Cận hờn dỗi nhìn Lục Mạn, giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Nói cái gì đó.”
Lục Mạn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mục Khiêm Thư, bước đến bên cạnh Đỗ Cận: “Mình nghĩ cái gì, cậu còn không hiểu sao?”
“Lục Mạn!” Đỗ Cận hét một tiếng.
“Biết rồi, mình đi ngay đây!” Lục Mạn cầm lấy hành lý chạy ra ngoài, Đỗ Cận không yên lòng nối gót theo sau: “Không được, đã nói hôm nay mình đưa cậu đi mà!”
Đỗ Cận bỏ hành lý của Lục Mạn xuống, quay người nói với Mục Khiêm Thư: “Em còn có chút chuyện…”
Thần sắc Mục Khiêm Thư lạnh nhạt nhìn Đỗ Cận, sau đó nói: “Cùng đi.”
Đỗ Cận dĩ nhiên nhìn thấy Mục Khiêm Thư đã khôi phục lại bình thường, ừ một tiếng chuẩn bị về phòng thay quần áo.
“Tiểu Cận, không cần. Mình đã bảo Triệu Tĩnh đưa mình đi rồi!” Lục Mạn nói rất nhanh sau đó vẫy tay với Đỗ Cận và Mục Khiêm Thư: “Sang năm gặp!”
“Này!” Đỗ Cận còn muốn nói, cửa “rầm” một tiếng đóng lại, cô cau mày. Vừa rồi Lục Mạn nói ai đưa cô ấy đi? Triệu Tĩnh? Triệu Tĩnh!
Lục Mạn đã ngồi trên xe Triệu Tĩnh cười ha ha, Triệu Tĩnh cũng ha ha cười theo. Lục Mạn nghiêng đầu liếc Triệu Tĩnh: “Nhìn cái gì, còn không lái xe!”
Triệu Tĩnh ôm bả vai Lục Mạn: “Mạn Mạn… Em không biết anh đã trải qua những tháng ngày này như thế nào đâu.”
Lục Mạn ghét bỏ đẩy người Triệu Tĩnh ra: “Anh thế nào thì liên quan gì tới tôi? Đừng quên bây giờ anh còn đang trong thời gian xem xét.”
Triệu Tĩnh ai oán trưng ra khuôn mặt khôi ngô: “Mạn Mạn à…”
Hai tay Lục Mạn chà sát hai bên cánh tay: “Đừng có gọi tôi như vậy, lái xe đến nhà ga đi.”
Triệu Tĩnh đành phải ngồi thẳng người, buộc dây an toàn lại, khởi động xe. Chiếc Porche màu đỏ biến mất tại cổng chung cư Đỗ Cận.
Lục Mạn giả vờ nghịch điện thoại, tâm tư lại bay về ngày hôm đó cùng Triệu Tĩnh hòa giải. Triệu Tĩnh quay về cầu xin cô, cô hết sức tức giận, thậm chí còn không cho Triệu Tĩnh cơ hội giải thích.
Lục Mạn cười nhạo, kỳ thật cũng không tính là giải thích. Đơn giản chỉ là đặt trên suy nghĩ của kẻ thứ ba kia, diễn một màn kịch cho vợ cả xem.
Lúc Triệu Tĩnh dẫn Lục Mạn gặp mặt cha mẹ anh, Tôn Ngâm xuất hiện vẫn có chút mất hừng, cùng hôm đó sau khi đưa Lục Mạn trở về ký túc xá anh đã đi tìm Tôn Ngâm.
Tôn Ngâm tức giận chỉ trích Triệu Tĩnh, thậm chí cô còn căm hận sự xuất hiện của Lục Mạn. Nếu không có Lục Mạn, Triệu Tĩnh sẽ là của cô.
Triệu Tĩnh nhìn Tôn Ngâm căn bản không biết mình sai ở đâu, chỉ là khi cô vừa chửi rủa Lục Mạn anh có chút nóng giận, tát một cái lên mặt Tôn Ngâm.
Anh thừa nhận anh chỉ là quá mức tức giận, cũng không phải thật tâm muốn đánh cô. Trong lòng Triệu Tĩnh cô luôn luôn là em gái của anh, đánh Tôn Ngâm cũng không khác gì đánh vào lòng anh.
Tôn Ngâm hung hăng nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh, chạy ra khỏi nhà.
Triệu Tĩnh chạy theo phía sau, không nhìn thấy Tôn Ngâm, anh tìm cô đến nửa đêm, đến khi người phục vụ ở quán bar gọi cho anh mới biết được cô đi bar.
Đưa Tôn Ngâm từ quán bar trở về, Tôn Ngâm uống đến người đầy mùi rượu, Triệu Tĩnh không muốn để cho ba mẹ của Tôn Ngâm lo lắng nên quyết định dìu Tôn Ngâm vào phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tĩnh ngủ trên ghế sô pha cảm giác có người đang kéo quần áo của anh, anh mơ mơ màng màng mở to mắt, Tôn Ngâm trưng ra khuôn mặt say rượu tái nhợt xuất hiện ở trước mắt.
Anh bỏ tay Tôn Ngâm xuống, nhìn vào mắt Tôn Ngâm nói: “Thực xin lỗi.”
Tôn Ngâm khóc lóc chạy ra khỏi phòng anh, vừa chạy đến cửa liền gặp Lục Mạn…
Câu chuyện cũ rích, tình tiết vô cùng máu chó. Nhưng Lục Mạn lại chân chân thật thật bị tổn thương. Cô âm thầm đau thương vài ngày, nếu không phải ngày đó cô ở sau lưng Triệu Tĩnh đi xem mặt bị anh bắt tại trận, chắc có lẽ bọn họ cũng không thể nào hòa giải nhanh như vậy.
Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, Triệu Tĩnh biết rõ tâm tư của Tôn Ngâm đối với mình vẫn cùng cô ta ở chung một phòng đã khiến cho Lục Mạn rất tức giận.
Cho nên, đến bây giờ Triệu Tĩnh vẫn chỉ có thể gọi tên Lục Mạn.
Lại nghĩ tới muốn nắm bàn tay nhỏ bé của Lục Mạn cũng không thể, Triệu Tĩnh thở dài một hơi, mùa đông dài dằng dặc này, thật là lạnh lẽo…