Chương 22: Liên hoan hằng năm (Hạ)
Người điều khiển chương trình đêm nay là MC họ Giang nổi tiếng của đài phát thanh thành phố K chủ trì. Nghe nói cô ta cơ bản không phải là người chủ trì buổi tiệc của công ty này, có thể mời cô đến, hơn phân nửa đều là vì quan hệ bạn cùng lớp của cô ta và Mục Khiêm Thư.
Giang Mạt cúi đầu kiểm tra tai nghe, ngẩng đầu liền trông thấy Mục Khiêm Thư cùng Lý Á đi đến. Cô đem công việc trên tay đưa cho nhân viên công tác, đứng dậy bước tới bên cạnh Mục Khiêm Thư.
“Đã lâu không gặp!” Giang Mạt lộ ra bộ dáng tươi cười, ánh mắt nhìn về phía Mục Khiêm Thư chứa đựng cảm xúc mơ hồ.
Mục Khiêm Thư chỉ nhìn thoáng qua Giang Mạt, gật gật đầu. Sau đó nói với Lý Á đằng sau: “Chờ lát nữa Kỳ Kỳ quay về. Nói cho em ấy tôi ở đây.”
“Được.” Tuy Lý Á không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người phụ nữ mỉm cười đứng giữa buổi tiệc đêm nay mặc bộ lễ phục rất giống với Mục Khiêm Kỳ, anh đã đoán được một hai phần. Nhưng những chuyện này đã có Mục Khiêm Thư ở đây, anh cũng không cần nhúng tay.
Giang Mạt hơi không cam lòng, cô nở nụ cười càng thêm sáng lạng bước đến gần một bước: “Không gặp lâu như vậy, cũng không mời tôi một bữa cơm được sao?”
Cảm giác xa cách trên người Mục Khiêm Thư đột nhiên trở nên dày đặc, trên mặt của anh cũng không có chút chấn động, nhàn nhạt nói: “Tôi không nhớ rõ tôi và Giang tiểu thư có quá thân thiết để có thể dùng cơm chung.”
Giang Mạt cắn cắn môi, sau khi bị cự tuyệt có chút tức giận, thanh âm không tự giác có hơi lớn một chút: “Mục Khiêm Thư! Anh…”
Cuối cùng Giang Mạt cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua Mục Khiêm Thư, sau đó liền quay người bỏ đi.
Đỗ Cận đứng trong đám người nghe được các đồng nghiệp đang thảo luận quan hệ hai người.
Nghe nói bọn họ lúc còn học đại học đã học chung một trường. Giang Mạt theo đuổi anh rất lâu, mãi cho đến khi anh xuất ngoại mới từ bỏ, hiện tại Mục Khiêm Thư đã quay về, Giang Mạt chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Còn có đồng nghiệp đánh cược tỷ lệ Giang Mạt trở thành phu nhân tổng giám đốc lớn bao nhiêu. Đỗ Cận nhìn hai người đứng đấy, quả nhiên là trai tài gái sắc. Sau đó nhìn thấy thần sắc Mục Khiêm Thư lại bật cười, mấy người này…
Trương Mẫn đứng bên cạnh Đỗ Cận, khuôn mặt không biểu lộ gì của Đỗ Cận ở một bên xem trò khôi hài kia bị cô thu hết vào mắt, Trương Mẫn khẽ cắn môi, nhắn một tin cho Mục Khiêm Thư: Boss, anh đừng trông mong gì nữa.
Một lát sau Trương Mẫn nhận được tin nhắn của Mục Khiêm Thư: Tin tức không chính xác, tiền thưởng cuối năm khấu trừ một nửa.
Trương Mẫn hét lớn một tiếng, Đỗ Cận tò mò nhìn điện thoại của cô: “Làm sao thế? Nhận được tin gì à?”
Trương Mẫn trườn ra khuôn mặt ai oán: “Không có gì, chỉ là một tin quảng cáo thôi.” Nói xong nhét điện thoại di động vào ví.
Giang Mạt vừa mới bước lên bục chợt nghe thấy một hồi náo động ở cửa.
Kha Cẩm Minh mặc một bộ âu phục đỏ xuất hiện ở đại sảnh cửa ra vào.
Âu phục đỏ kết hợp với áo sơ mi đen, tóc chải ngược ra sau đầu, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một dáng tươi cười. Bước đi vững vàng.
Đỗ Cận chú ý tới sắc mặt biến hóa của người phụ nữa mặc bộ lễ phục giống Mục Khiêm Kỳ, người đó đi lên phía trước kéo tay Kha Cẩm Minh: “Đến rồi.”
“Ừ.” Kha Cẩm Minh nắm lấy tay người phụ nữ kia, mười ngón tay giao nhau. Đỗ Cận chỉ vừa nhìn, sự nghi hoặc trong mắt dâng lên, chẳng lẽ cô thật sự hiểu lầm Lục Tiểu Tam rồi ư? Quan hệ của cậu ta và Kha Cẩm Minh cũng không giống như trong tưởng tượng của cô?
Sau khi Kha Cẩm Minh tiến vào đại sảnh, các nơi truyền đến tiếng xì xào bàn tán. Đỗ Cận nghe thấy, đơn giản chỉ nghĩ cũng không ngờ người phụ nữ này không phải là từ thϊếp lên làm vợ rồi.
Quả nhiên dư luận có sức sát thương mạnh nhất…
Nhìn thấy cảm xúc của mọi người đã dần dần ổn định, Giang Mạt nhân cơ hội khống chế không khí toàn hội trường một lần nữa, không thể không nói Giang Mạt này là trụ cột của đài truyền hình, rất biết điều tiết bầu không khí. Đỗ Cận nhìn một chút, cơ hồ tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe lời mở màn của Giang Mạt, thi thoảng sẽ có một hồi tiếng vỗ tay vang lên.
“Nhìn không ra Giang Mạt này thật đúng là cao thủ.” Trương Mẫn nhìn lễ phục bị Giang Mạt kéo xuống: “Nhìn xem đi, không làm được cô bé lọ lem thì giả mạo thành công chúa.”
Trên mặt Đỗ Cận tràn đầy vạch đen, cô yếu ớt hỏi: “Làm công chúa thì làm công chúa, kéo áo thấp như vậy làm gì?”
Trương Mẫn cười gian: “Công chúa chẳng phải được lộ thịt sao…”
Đỗ Cận nhìn bộ dáng Trương Mẫn một hồi cười một hồi buồn nôn, cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Trương Mẫn: “Tư tưởng thật không sạch sẽ!”
Kế tiếp là màn tổng kết cuối năm của ban lãnh đạo, bóng dáng Mục Khiêm Thư lạnh lùng bước lên, ánh mắt nhìn chung quang một vòng rồi dừng trên người Đỗ Cận, Đỗ Cận làm như không thấy, ánh mắt ở giữa khoảng không nhìn Mục Khiêm Thư.
Lời diễn văn nghìn bài như một, trên cơ bản đều là tổng kết thành quả trong năm cũ và những kế hoạch cho năm sau. Mục Khiêm Thư vừa vào công ty, mấy lời tổng kết năm cũ cũng không nhiều lắm, chỉ đại khái nêu phương hướng quy hoạch sang năm. Đỗ Cận chú ý thấy ánh mắt Mục Khiêm Thư càng nói càng sáng, khóe miệng cũng phủ lên nụ cười nhạt.
Quả nhiên thương trường là nơi thích hợp nhất cho người đàn ông như anh…
Đỗ Cận nghe thấy Trương Mẫn nói khẽ bên tai: “Boss đẹp trai muốn bùng cháy!”
Đỗ Cận ừ một tiếng, cô không thể không thừa nhận. Lúc này là thời điểm Mục Khiêm Thư xác thực là đẹp trai nhất.
Kế tiếp là phần rút thưởng cũ rích, Độ Cận là nhân viên mới công tác chưa được một năm nên không thể tham gia hoạt động rút thưởng. Cô nhìn những đồng nghiệp từng người lên bục lĩnh thưởng, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Phần thưởng bốc thăm ở Hoa Tư không phải là tiền, mà là một bộ lễ phục do nhà thiết kế danh tiếng làm theo yêu cầu của công ty. Đỗ Cận còn nhìn thấy cô gái kia rút trúng giải nhất mà lộ ra vẻ vui mừng đến phát khóc.
Phần thưởng lớn nhất do chính Kha Cẩm Minh thiết kế.
Kha Cẩm Minh hướng về phía cô gái kia gật gật đầu, trông thấy cô gái nhỏ kia bởi vì kích động mà đôi mắt hơi phiếm hồng thì chỉ mím môi cười nhạt, rồi tiếp tục xoay người nói chuyện với Lý Vi Ngưng.
“Lần này trở về bao lâu?” Kha Cẩm Minh hỏi, tay vẫn nắm lấy tay cô.
“Lần này không đi nữa.” Lý Vi Ngưng nhìn về phía Mục Khiêm Thư nói với Kha Cẩm Minh. Kha Cẩm Minh cũng nhìn theo hướng Lý Vi Ngưng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lý Vi Ngưng giãy khỏi tay Kha Cẩm Minh: “Được rồi, diễn vậy là đủ. Anh có thể buông tay được chưa?”
Kha Cẩm Minh dùng ngón tay véo nhẹ mũi Lý Vi Ngưng: “Em đó!”
Người ở bên ngoài nhìn vào, không thể nghi ngờ họ là một cặp đôi được mọi người hâm mộ. Tình cảm tốt khiến cho người ta ghen tị.
Cuối cùng cũng đến tiết mục cuối cùng trong buổi tiệc, nghe Trương Mẫn nói lúc trước các đồng nghiệp ghét nhất là tiết mục này. Đỗ Cận hiếu kỳ hỏi Trương Mẫn là tiết mục gì, Trương Mẫn cười cười: Cô sẽ biết nhanh thôi…
Quả nhiên rất nhanh Đỗ Cận đã biết rõ.
Là tiết mục tuyển chọn người đẹp. Tại đây sẽ chọn ra người phụ nữ đẹp nhất cùng với tổng giám đốc ôm nhau…
Đỗ Cận rốt cuộc cũng biết vì sao trước kia họ ghét nhất cái này, ôm Mục Học Lâm, ờ, nghĩ thôi cũng không thể nào chịu nổi.
Trương Mẫn nói cho Đỗ Cận, lúc trước các đồng nghiệp đều không hẹn mà cùng chọn người xinh đẹp nhất là Mục Khiêm Kỳ, hôm nay thay thành Boss, không biết sẽ có sự khác biệt gì?
Đỗ Cận nhìn Mục Khiêm Thư cười cười bước xuống, có cái gì khác biệt?
Nhìn các đồng nghiệp phía sau đang xắn tay áo chỉnh trang lại bản thân thật xinh đẹp, cô biết rõ đêm nay sẽ có đại chiến.
Chỉ có đồng sự nam mới được quyền bỏ phiếu, điều này giống như một cuộc tuyển chọn người đẹp chính quy. Đỗ Cận nhìn nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh Kha Cẩm Minh, đoán chừng tỉ lệ Mục Khiêm Kỳ không trúng cử sẽ rất lớn.
Giang Mạt đi lên trước sân khấu, làm ra dáng vẻ trêu chọc, giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ, cô đem bầu không khí đẩy lên cao nhất: “Nếu là tuyển chọn mỹ nữ, như vậy nhất định bản thân phải thật xuất sắc. Vậy đi, người xưa đấu võ chọn rể, chúng ta hãy so sánh bằng cách khiêu vũ đi!”
Vừa nói xong, các đồng nghiệp nam phía dưới nhao nhao lên tiếng, thậm chí còn có người huýt sáo hai ba cái. Buổi tiệc tới đây xem như xong rồi. Đôi mắt Đỗ Cận dõi theo bóng dáng Mục Khiêm Thư, mãi đến khi Mục Khiêm Thư đi vào phòng nghỉ cô mới thu lại ánh mắt.
Các đồng nghiệp vì một cái ôm mà liều mạng, trổ hết mười tám kỹ thuật khiêu vũ ngay ngắn bước lên, Đỗ Cận còn trông thấy chị Viên còn muốn nhảy thêm một bài Little Apple, tâm tình Đỗ Cận cũng bị cuốn hút theo.
Trương Mẫn cũng hối thúc Đỗ Cận bước lên nhảy một bài, Đỗ Cận sợ tới mức lắc đầu liên tiếp. Muốn cô khiêu vũ chẳng khác nào muốn cô chết. Khi còn bé vì muốn giúp cho Đỗ Cận đa tài đa nghệ, Đỗ Thịnh đã đưa Đỗ Cận đến phòng tập, nhưng giáo viên chỉ hướng dẫn được hai buổi, về sau ở trên lớp giáo viên liền trả Đỗ Cận về cho Đỗ Thịnh.
Đó là một đoạn lịch sử đen tối…
Vì thế Đỗ Cận chỉ đứng nhìn đồng nghiệp nữ đi lên sân khấu, dù cho có chứng kiến những bước nhảy không tốt cô cũng rất hâm mộ, trong lòng lại tuyệt đối không dám đi lên sân khấu kia.
Giang Mạt đổi một bộ khiêu vũ màu đỏ, nhảy một điệu ma mị thịnh hành nhất hiện nay, kết thúc còn xoay một vòng khiến cho đám đồng nghiệp nam phía dưới nhao nhao trầm trồ khen ngợi.
Giang Mạt coi như là người nhảy đẹp nhất rồi…
Sau khi Giang Mạt thực hiện xong động tác cuối cùng, khom người thật sâu chào những người phía dưới, sau đó từ từ lui ra.
Danh hiệu nổi tiếng của cô cũng không phải vô cớ mà có!
“Chờ một chút!” Trong đại sảnh đột ngột vang lên thanh âm của một người phụ nữ. Khóe miệng Lý Vi Ngưng mỉm cười, động tác quyết đoán đi lên sân khấu.
“Đã so khiêu vũ, đương nhiên phải so sánh xem ai nhảy đẹp hơn rồi!” Lý Vi Ngưng đã thay đồ khiêu vũ, đem mái tóc buộc ở sau đầu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhìn không ra được vết trang điểm. Nhưng Đỗ Cận biết không ai đi dự tiệc mà không trang điểm, chỉ có thể nói Lý Vi Ngưng thật sự là tuyệt sắc giai nhân.
Giang Mạt hơi bất mãn, nhưng vẫn nhịn xuống. Cô không tin sẽ có người nhảy đẹp hơn người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp như cô.
Đỗ Cận mở to mắt, những người này thật chỉ vì muốn có một cái ôm của Mục Khiêm Thư mà dốc sức liều mạng như vậy, muốn nở mày nở mặt trong buổi dạ hội tối nay ư?
Trương Mẫn bưng một ly cocktail nói bên tai Đỗ Cận: “Cô đoán thử xem hôm nay ai thắng?”
Đỗ Cận đương nhiên nghĩ rằng hai người ai cũng muốn thắng, mặc dù chỉ là một hoạt động khích lệ, nhưng giấm chua vẫn cứ từng đợt từng đợt dâng lên. Cô hơi ảo não trả lời: “Làm sao tôi biết!”
Trương Mẫn nhìn nhìn tình thế bắt buộc của Giang Mạt và tư thái muốn khiêu chiến công khai của Lý Vi Ngưng, thoáng chần chừ sau đó mới lên tiếng: “Tôi cảm thấy khả năng Lý Vi Ngưng thắng khá lớn.”
Đỗ Cận nghe thấy trong lòng lộp bộp, cảm giác không thoải mái càng lúc càng mãnh liệt. Cô cũng không biết nói gì. Nhưng nếu để cho Mục Khiêm Thư tặng một cái ôm, cô tình nguyện cho Giang Mạt.
Người phụ nữ Lý Vi Ngưng này luôn khiến cho cô có loại dự cảm chẳng lành…
Lý Vi Ngưng đi lên sân khấu, cởi chiếc áo khoác ngoài lộ ra bộ khiêu vũ rồi ném chiếc áo xuống phía dưới những đồng sự nam, đám người một trận ầm ĩ.
Đỗ Cận còn chưa nhìn thấy khởi đầu như thế nào, Lý Vi Ngưng đã nhập cuộc.
Mỗi một bước của Lý Vi Ngưng so với Giang Mạt càng thêm trêu chọc, cũng càng thêm cuồng dã. Phối hợp với cá tính mạnh mẽ của cô, thật sự càng thăng thêm sức mạnh.
Đỗ Cận thấy mấy người đàn ông phía dưới đắm chìm trong điệu múa của Lý Vi Ngưng, thấp giọng thở dài, đoán chừng lần này Giang Mạt nhất định thua rồi.
Giang Mạt không dám tin, rõ ràng là một người không chuyên, vậy mà nhảy còn tốt hơn cô?
Khiêu vũ kết thúc, dưới sân khấu bùng nổ tiếng vỗ tay càng thêm mãnh liệt. Giang Mạt hiểu rằng đại cục đã định, sắc mặt cô xám trắng công bố tên, Lý Vi Ngưng vừa nhảy xong, sắc mặt còn có chút mồ hôi, lúc này dùng khăn lau nhẹ sau đó nói với Giang Mạt.
Cô có thể học được một bài học từ tôi, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Ngón tay Giang Mạt cầm micro run rẩy, cô cắn môi dưới, nhớ kỹ tên Lý Vi Ngưng.
Lý Vi Ngưng đứng trên sân khấu nhìn người đàn ông chậm rãi bước ra khỏi phòng nghỉ, trong mắt lộ ra sự hứng thú mơ hồ cùng bộ dáng tươi cười.
“Mục tổng, xin chào.” Lý Vi Ngưng chào hỏi trước, bàn tay hướng về phía Mục Khiêm Thư. Mục Khiêm Thư giương mắt, cài lại âu phục, sau đó mới nắm tay Lý Vi Ngưng: “Xin chào, Lý tiểu thư.”
Mục Khiêm Thư ôm Lý Vi Ngưng vào trong ngực, ánh mắt hướng xuống dưới sân khấu tìm hình bóng người con gái kia. Nhìn chung quanh một vòng không thấy Đỗ Cận lòng của anh mới thả lỏng.
“Mục tổng có biết lần này em trở về vì cái gì không?” Ở trong vòng tay anh đến năm phút đồng hồ, trong thời gian ba mươi giây cuối cùng Lý Vi Ngưng mới hỏi vấn đề này.
“Vì cái gì?”
Lý Vi Ngưng đem thân thể càng dán sát vào người Mục Khiêm Thư, đầu vùi thật sâu vào ngực anh, từng câu từng chữ nói khẽ: “Vì một người đàn ông…”