Chương 9

18.

Cố Tri Việt đã chọn rời đi.

Anh ta nói anh ta biết tôi không thể tha thứ cho anh ta ngay lập tức nhưng anh ta sẵn sàng chờ đợi.

Sau khi Cố Tri Việt rời khỏi phòng bệnh, Tống Hiểu Lê, người đang đợi bên ngoài, đã đến bên tôi.

Tôi liếc nhìn cô ấy: “ Cậu nghe thấy hết rồi à?"

"Nghe thấy rồi."

“Vậy bây giờ cậu muốn nói gì với tớ không?”

“Xin hỏi đề nghị lúc sáng của khách hàng có lớn hơn 50% không và khi nào hợp đồng có thể thực hiện được.”

"Cậu thật vô tâm, ít nhất cũng phải hỏi tớ khi nào mới xuất viện chứ?"

"Tớ vừa mới hỏi bác sĩ ở cửa rồi, ông ấy nói là ngày mốt, tớ đã điều chỉnh lịch trình làm việc tiếp theo cho phù hợp, và chuyến công tác tiếp theo dự kiến

vào ngày mốt."

“Cậu không cho tớ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa à?”

"Không, tớ biết điều gì là quan trọng nhất với cậu."

Quả không hổ là đối tác của tôi.

Tôi rất hài lòng.

Với một đối tác kinh doanh xuất sắc như vậy, tôi còn lo gì mà không giàu?

19.

Sau chuyến công tác, tôi chừa lại một ngày để đến bệnh viện gặp Chu Thi Sơ.

Cô ta đã mất con và đang nằm trên giường bện.h, trông hốc hác, da mặt không còn chút thịt nào.

Cố Tri Việt đã chia tay với cô ta.

Trong những ngày cô nằm viện, cha mẹ Chu chưa hề lên thăm lấy một lần.

Nhóm khách duy nhất đến là những người cô ta không bao giờ ngờ tới.

Viện trưởng viện phúc lợi và một số em nhỏ cũng là trẻ mồ côi.

"Chính Thi Sơ là người hoàn trả chi phí đi lại cho chúng tôi. Trong những năm qua, cô ấy đã quyên góp tiề.n cho chúng tôi. Nhờ cô ấy mà bệnh tình của Tiểu Nhiêu và Viên Viên đã cải thiện rất nhiều", trưởng khoa nói.

Chu Thi Mạn sửng sốt.

Thực tế, hầu hết trẻ em ở trại trẻ mồ côi đều khó tìm được người nhận nuôi.

Họ bị bỏ rơi, một số vì khuyết tật về thể chất, một số vì thiểu năng trí tuệ và một số vì bệnh nan y.

So với họ thì tôi và Chu Thi Mạn đều khỏe mạnh và xinh đẹp, chúng tôi đã được coi là những người may mắn rồi.

Lúc đầu, viện trưởng nói với chúng tôi rằng chúng tôi là một gia đình lớn và tất cả những đứa trẻ đều là anh chị em của nhau.

Nhưng sau khi Thi Mạn rời trại trẻ mồ côi, cô ta không bao giờ nghĩ đến các anh chị em của mình nữa.

Ngược lại, kiếp trước tôi thường xuyên quay lại làm công việc tình nguyện.

Sau khi bước vào nhà họ Cố ở kiếp này, tôi đã trực tiếp quyên góp một số tiề.n lớn để chữa trị và mở ra tương lai cho trẻ em khuyết tật.

Nhìn thấy những đứa trẻ này lắp bắp nói về "Chị Thi Sơ" trước mặt mình, Chu Thi Mạn đã bật khóc.

Cô ta đã khóc rất lâu, viện trưởng viện phúc lợi đã bảo bọn trẻ nói tạm biệt cô ta, cô ta không để ý rằng tôi đã đến bên cạnh từ bao giờ.

Tôi bình tĩnh đợi cô ta khóc xong.

Một lúc lâu sau, Chu Thi Mạn lấy tay che mặt, thấp giọng nói: “Cô rất hận tôi phải không?”

Trước khi tôi kịp trả lời, Chu Thi Mạn đã nói: “Tôi cũng hận cô.”

"Tôi chỉ muốn một cuộc sống tốt hơn, vậy có gì sai sao?"

Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “ Không sai.”

“Chỉ là cô đã làm sai cách.”

Thi Mạn nhìn tôi: “Ý cô là tôi không tốt bụng như cô, không ngây thơ như cô, không đáng yêu bằng cô?”

Tôi lắc đầu:

"Cũng không phải."

"Chu Thi Mạn, sai lầm lớn nhất của cô là, dù ở kiếp trước hay kiếp này, cô đều có ý định ăn cắp bánh của người khác."

"Tại sao cô lại ăn bánh của người khác? Nếu đổi cho tôi, làm sao cô biết trong đó có độc hay không?"

"Cách đúng nhất là tự mình làm bánh."

Chu Thi Mạn vừa khóc vừa hét: "Cô có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Bản thân cô không phải cũng muốn được chia tài sản của nhà họ Cố sao?"

Tôi lắc đầu: “Tôi không muốn.”

Hai triệu được nhà họ Cố lấy ra đã được trả lại kèm lãi suất sau khi công ty của tôi và Tống Hiểu Lê thu lời.

Về quần áo và đồ trang sức mà mẹ Cố tặng cho tôi, tôi đều niêm phong tất cả những thứ có giá trị trong két sắt và lập danh sách.

Tôi hy vọng sau này mình có thể tách biệt hoàn toàn khỏi nhà họ Cố.

Lý do rất đơn giản.

Nhà họ cố làm giàu từ bất động sản, trong ba mươi năm qua, quá trình chiếm đoạt đất đai, xây dựng nhà cửa đã xảy ra tai nạn chế.t người và vô số hoạt động ngầm.

Hiện tại cha Cố có biện pháp trấn áp những chuyện này, nhưng không thể trấn áp vĩnh viễn được.

Nắm trong tay số tiề.n bẩn thỉu và nhuốm má.u này, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, và những người có liên quan đến Cố thị sẽ phải vào t.ù.

Chu Thi Mạn không thể lý giải được những điều này, chỉ ngơ ngác nhìn tôi.

Thật lâu sau, cô ta thấp giọng nói: "Cả hai kiếp tôi đều thua cô."

Tôi lắc đầu, tiến lại gần cô ta.

Đây chính là mục đích tôi tới, tôi có lời muốn nói với cô:

"Thi Mạn, cả đời cô đều đuổi theo cắn trộm tôi, coi như tôi là kẻ thù lớn nhất của cô."

“Nhưng mà, tôi hỏi cô, có phải tôi thực sự là người khiến cô đau khổ hai kiếp không?”

Câu nói này giống như một tia sét đánh trúng Chu Thi Mạn.

Cô ta run rẩy khóc lớn.

Tôi quay người bỏ đi không nhìn lại.

20.

Thời gian trôi nhanh.

Ngày tôi và Tống Hiểu Lê thành lập công ty được niêm yết trên thị trường, tôi đã xem được tin tức.

Trước cửa tòa nhà Cố Thị, Chu Thi Mạn dùng da.o đâ.m Cố Tri Việt.

Tống Hiểu Lê ở bên cạnh tôi, cô ấy cũng nhìn thấy tin tức.

Trong tin tức, Chu Thi Mạn đã bị cản.h sá.t bắt giữ, còn Cố Tri Việt đang được giải cứu, sống chế.t không rõ.

Tống Hiểu Lê chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Tôi cố ý trêu chọc cô ấy: “Sao cậu không hỏi tớ có lo lắng cho Cố Tri Việt không?”

Cô ấy nói: "Cậu không lo lắng."

“Nhưng anh ta thật sự yêu tớ, không phải ư?”

Tống Hiểu Lê mặt không biểu tình nói: "Cố Thi Sơ, đời này, biết cậu nhận tiề.n cho vay nặng lãi tớ còn tin hơn là cậu đi yêu một kẻ thối nát như hắn."

"Còn nữa, lát nữa hãy cho tớ xem bản thảo của cuộc họp báo, tớ nghĩ câu văn của cậu có ít nhất sáu lỗi."

"Được rồi lớp trưởng."

Hội nghị toàn cầu thương nghiệp sắp được tổ chức, dưới ánh đèn, người chủ trì đã bắt đầu đọc lời tuyên bố khai mạc.

Tôi và Tống Hiểu Lê, với tư cách là những nữ doanh nhân thành đạt trẻ tuổi và nổi tiếng nhất, sắp bước lên sân khấu này.

Vô số ánh đèn sân khấu chiếu sáng cho chúng tôi.

Vô số ống kính tập trung vào chúng tôi.

Tống Hiểu Lê mặc một bộ vest trắng như tuyết, nhìn rất thanh lãnh giỏi giang, đĩnh đạc xuất chúng.

Cỏ dại âm thầm sinh sôi thời thanh xuân cuối cùng đã trở thành cây tùng, cây bách đứng vững trong trận bão tuyết.

Còn tôi đang mặc một chiếc váy lụa đen, dịu dàng và thanh lịch, có đính những viên ngọc trai. Sau khi sống sót qua đêm dài tăm tối, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy các vì sao.

"Tống Hiểu Lê, cậu căng thẳng sao?"

"Quên đi, trí tuệ nhân tạo sẽ không căng thẳng, tớ hỏi dư thừa rồi!"

Xung quanh im lặng.

Một lúc sau, Tống Hiểu Lê nắm lấy tay tôi, truyền hơi ấm trong lòng bàn tay sang cho tôi:

"Cố Thi Sơ, đừng căng thẳng."

Bức màn mở ra.

Tên của chúng tôi xuất hiện trên một màn hình LED lớn.

Tôi và Tống Hiểu Lê nắm tay nhau đi về phía sân khấu, được chào đón bằng một tràng pháo tay vang dội.

21.Phần kết

Sau này, công ty của tôi và Tống Hiểu Lê ngày càng lớn mạnh.

Cố Tri Việt không chế.t, anh ta bị thương nặng, nhưng sau khi được cấp cứu, đã qua khỏi nguy kịch.

Cũng tốt, đối với việc ác mà Cố thị đã làm, phải có người còn sống để trả giá.

Chu Thi Mạn vào t.ù.

Cô ta viết thư cho tôi, nói rằng nếu có cơ hội được tự do, cô ta muốn trở lại trại trẻ mồ côi và làm công việc tình nguyện chăm sóc trẻ em.

Cô ta cho biết, hy vọng có thể dùng phần đời còn lại để chuộc lại tội lỗi của mình.

Cuối thư cô gọi tôi là chị.

Một thứ cảm xúc rất phức tạp dâng lên, tôi cất lá thư đó đi.

Mấy em nhỏ trong viện phúc lợi vây quanh tôi: "Chị Thi Sơ, chị đang nhìn gì vậy?"

Tôi lắc đầu: “Không có gì.”

Hôm nay, tôi và Tống Hiểu Lê đến viện phúc lợi để gặp viện trưởng.

Chúng tôi sẽ thành lập quỹ từ thiện nhân danh công ty để giúp đỡ những trẻ em không được nhận làm con nuôi, đồng thời hỗ trợ tiếp cho những bé được nhận nuôi gặp khó khăn.

Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, thời tiết tốt.

Cuối cùng chúng tôi đã bước đến tương lai mà chúng tôi hằng mong đợi.