- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Tái Sinh 70: Về Quê Cùng Không Gian
- Chương 1
Tái Sinh 70: Về Quê Cùng Không Gian
Chương 1
Cúc cu… cút..
Kèm theo tiếng bụng sôi ùng ục, cảm giác đói khát mãnh liệt ập tới, An Nhiên mơ mơ màng màng ôm bụng muốn rời giường tìm đồ ăn, ai biết một cước giẫm lên không, phanh một tiếng ngã lăn ra đất, An Nhiên đau thật lâu mới bình tĩnh lại, kết quả vừa mở mắt, liền choáng váng!
Đây không phải là phòng của cô ấy khi cô ấy còn nhỏ sao?
Cúi đầu nhìn thân thể gầy gò như củi của mình, không thể tin được vọt tới trước gương, nhìn thấy gương mặt phản chiếu lúc còn trẻ của mình không khỏi hít sâu một hơi: “A~”
Ùng ục...
Cảm giác đói khát mãnh liệt lại ập tới, An Nhiên không thèm nghĩ nhiều, kéo thân thể đói đến nhũn ra tìm thức ăn.
Vừa mở cửa, An Nhiên liền ngửi thấy một mùi cơm, lập tức theo mùi cơm đi đến trước bàn cơm ngồi xuống bưng chén lên ăn.
An Tranh khϊếp sợ nhìn chị hai: “Cơm của em! –
Nhị tỷ thế nhưng cướp cơm của hắn!
Dương Huệ Hiền tức giận trừng mắt nhìn An Nhiên: “Ai bảo mày cướp cơm của em trai? Mày không muốn tuyệt thực sao? Lúc này còn chưa đến một ngày? Bỏ cái bát xuống! “
Tuyệt thực?
Cô chỉ tuyệt thực một lần trong đời.
Đó là mùa hè năm 1974, cô vừa tốt nghiệp trung học, lúc đó chính sách là khuyến khích thanh niên tri thức về nông thôn, nhưng sau khi thấy chị hàng xóm về thành phố thăm người thân hai mươi năm liền kiên quyết không chịu xuống nông thôn, bởi vậy còn chưa tốt nghiệp trung học, cô liền cầu xin cha mẹ giúp cô chú ý công việc, bản thân cô cũng hỏi thăm xung quanh.
Cũng trùng hợp, cô vừa tốt nghiệp trung học đã có người thân của bạn học muốn bán công việc, vừa lúc bạn học này có quan hệ không tệ với cô, vì thế liền hỏi cô có muốn mua công việc này không?
Khi đó *tăng nhiều cháo ít, công việc đưa tới tận nhà này, tất nhiên cô cầu còn không được, ai ngờ sau khi cô đem chuyện này nói cho cha mẹ, cha mẹ lại lấy lý do trong nhà không có tiền không chịu mua việc làm cho cô, cho dù cô hứa hẹn tiền lương trong vòng mười năm toàn bộ nộp cũng không chịu, thậm chí vì cắt đứt suy nghĩ của cô mà mẹ cô gạt cô báo danh cho cô về quê, chờ đến khi cô biết, tờ thông báo về quê đã đưa tới tận nhà, vì thế cô tức giận tuyệt thực kháng nghị: Nhưng mẹ cô lại nói trừ phi cô chết, nếu không chỉ cần cô còn một hơi thở, cho dù là nâng cô lên xe lửa, sau đó cô thật sự bị nâng lên xe lửa.
Nghĩ tới đây, trong mắt An Nhiên hiện lên một tia hận ý, kiếp trước cô vẫn không nghĩ ra mẹ cô sinh bốn đứa con vì sao lại hết lần này tới lần khác tuyệt tình với cô như vậy, sau đó rốt cục cô cũng hiểu được, thì ra cô không phải con ruột của bà, bà ta bởi vì ghen tị với em gái sinh đôi của mình gả cho người đàn ông mình thích cho nên tráo đổi đứa con của mình. Trước khi chết sám hối với cô, nói sau khi tráo đổi liền hối hận: Nhưng em gái sinh đôi chưa ở cữ xong liền mang đứa nhỏ đi theo chồng vào quân đội, chờ em gái sinh đôi lại mang theo đứa nhỏ trở về, nàng cùng đứa nhỏ kia đều đã năm tuổi, không có biện pháp lặng yên không một tiếng động đổi lại, bà ta sợ sau khi nói ra sự thật không được tha thứ cho nên sai liền sai đi.
Ha ha ~
Nếu bà ta thật lòng sám hối, hẳn là đối với cô tốt hơn mới đúng, bởi vì nàng vốn lớn lên giống như một tiểu công chúa nhỏ, nhưng ba ta lại làm cho cô giống như một kẻ ăn xin mà lớn lên. Không cho cô cuộc sống sung túc thì thôi đi, ngay cả hơi ấm gia đình cô cũng không cảm nhận được, đó là sám hối sao?
Theo cô thấy, bà ta bất quá là làm chuyện xấu sợ mình sau khi chết xuống địa ngục cho nên mới giả bộ sám hối cầu xin cô tha thứ mà thôi.
Dương Huệ Hiền thấy An Nhiên hoàn toàn không để ý đến chính mình liền tức giận đưa tay giật lấy bát của cô: “Tao bảo mày đặt bát xuống cho tao! –
An Nhiên gắt gao cầm lấy bát không buông, đồng thời liều mạng đút cơm vào miệng, thái độ này của cô khiến Dương Huệ Hiền cảm thấy uy nghiêm của mình bị khıêυ khí©h, vì thế Dương Huệ Hiền phẫn nộ giơ tay hung hăng đánh về phía gáy An Nhiên.
Theo quán tính, mũi An Nhiên đập vào bát, trực tiếp đâm ra máu mũi.
Thấy vậy, An phụ, An Hòa Qúy liền ai ôi một tiếng, chỉ trích Dương Huệ Hiền quá dùng sức.
Dương Huệ Hiền vốn có chút áy náy, nhưng khi bà phát hiện An Nhiên lại hung tợn trừng mắt nhìn mình, nhất thời nổi trận lôi đình: “Mày đây là ánh mắt gì? Làm sao? Mày còn muốn đánh tao chứ gì? Có bản lĩnh thì mày đánh tao a! –
An Nhiên buông đũa xuống, sau đó trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, cầm lấy bát hung hăng đập về phía Dương Huệ Hiền.
Sau khi đập xong, càng không hả giận, trực tiếp lật bàn ăn lên.
Tất cả mọi người đều bị bộ dáng dữ tợn của An Nhiên làm cho sững sờ, nhất là Dương Huệ Hiền, sờ đầu mình bị đập ra cái lỗ lớn không thể tin nhìn An Nhiên: “Mày lại dám động thủ với mẹ mày, mày…mày không sợ bị sét đánh sao? –
An Nhiên túm lấy cổ áo của Dương Huệ Hiền kéo về phía mình: “Bà hãy cầu nguyện cho bà là mẹ ruột của tôi đi, bằng không, tôi – mẹ kiếp – bà! –
Dương Huệ Hiền nghe vậy đồng tử co lại, lời này của An Nhiên là có ý gì? Nó đã ấy biết gì?
Ba cha con An Hòa Quý và An Tranh, An Giác lại một lần nữa bị sát ý An Nhiên toát ra dọa sợ, cho dù Dương Huệ Hiền đối với An Nhiên rất quá phận, nhưng bà là mẹ cô a, nào có đứa bé động thủ với mẹ, còn kêu gào muốn gϊếŧ chết mẹ chứ?
Không đợi ba người có phản ứng, An Nhiên buông Dương Huệ Hiền ra, trở về phòng lấy tiền riêng của mình liền không để ý ánh mắt mọi người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, An Nhiên liền nhìn thấy bộ dáng bà nội Lưu cách vách rụt đầu.
Nhìn thấy cô chảy máu mũi đi ra, bà nội Lưu ai ai một tiếng vội vàng tiến lên hỏi là chuyện gì xảy ra?
Nhìn trong mắt bà lóe ra tinh mang bát quái, hốc mắt An Nhiên lập tức đỏ lên: “Lưu bà bà, bà nói ta là con gái ruột của mẹ ta sao? Vì sao đối với đại tỷ ta, đối với hai đệ đệ của ta đều tốt như vậy, lại hết lần này tới lần khác đối với ta không tốt? Chẳng lẽ chỉ vì ta trông giống dì út sao? Nhưng mẹ không thích dì út như vậy, tại sao lại thích con gái của dì? Chẳng lẽ chỉ vì con gái của dì lớn lên tương đối giống mẹ sao? Lưu bà bà, bà nói có khả năng An Thục mới là con gái ruột của mẹ hay không, mà ta lại là con gái của dì út.
Bà nội Lưu nghe vậy liền trở lên kích động: Nói thật, mấy năm nay chúng ta thật ra đã nói chuyện riêng với nhau, mặc dù mẹ con và dì út vào phòng sinh cùng lúc, nhưng khi mẹ con rời khỏi phòng sinh, dì con vẫn chưa sinh, vì vậy bệnh viện không thể nhầm lẫn. Mẹ nói con được thừa hưởng từ dì, nhưng vì sao lại đột nhiên nghi ngờ cuộc sống của chính mình? Còn có vì cái gì nói mẹ con không thích dì út? Bà cảm thấy mối quan hệ của họ rất tốt a.
An Nhiên từ nhỏ được giáo dục rằng không lên truyền điều xấu của gia đình ra ngoài, vì vậy cho dù có sai trái hay chuyện gì sảy ra trong gia đình, cô cũng không thể truyền ra bên ngoài, cô từng cho rằng cô là một người rất nghiêm khắc và tự hào về điều đó, nhưng cô không biết rằng những người khác gán cho cô tội danh bầu bí.
Bây giờ được sống lại, An Nhiên sẽ không phải chịu đựng những việc này một lần nữa. Cô cũng không có ý định bao che cho Dương Huệ Hiền, lập tức kể cho bà nội Lưu tất cả những oan ức mà cô phải chịu đựng trong nhiều năm và những ân oán gần đây.
"Khó trách ngươi nhất định hoài nghi kinh cuộc sống của chính mình, nghe ngươi trải qua nhiều năm như vậy, ta không khỏi hoài nghi cuộc sống của ngươi, ngươi đi bệnh viện kiểm tra nhóm máu xem có phải hay không?" Xem ngươi có phải con ruột không?"
Đừng nói đến những oan ức mà An Nhiên phải chịu đựng từ khi còn nhỏ, chỉ nói về việc cô ấy tìm việc, nếu Dương Huệ Hiền có tình cảm dành cho cô, bà sẽ không từ chối, huống hồ là bà ấy đã đăng ký cho cô về quê mà không nói với An Nhiên. Bây giờ có ai không biết về nông thôn là một cái hố?
Hai năm trước, khi chị cả của An Nhiên là An Tâm tốt nghiệp cao trung, bà đã cầu xin ông nội nói với bà nội hãy tìm một công việc cho cô ấy, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Rõ ràng họ đều là con gái, nhưng Dương Huệ Hiền lại đối xử với họ khác nhau, không có gì lạ khi An Nhiên nghi ngờ kinh cuộc sống của chính mình
Ngay cả cô ấy cũng nên nghi ngờ, được chứ?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Tái Sinh 70: Về Quê Cùng Không Gian
- Chương 1