Chương 20: Dư Mặc nổi giận

Tại học viện Minh Tư

"Mặc..." Âm thanh đầy quyến rũ vương vấn trong không gian.

Mạn Phương từ đằng sau ôm lấy Dư Mặc, ánh mắt cô ta hiện lên sự thỏa mãn.

"Việc chuyển lớp của em anh đã nhớ ban giám hiệu rồi, lát nữa em có thể sang lớp mới luôn, nhưng nhớ đừng gây chuyện đó" Dư Mặc quay người lại, đôi tay anh xoa lấy mái tóc xoăn màu nâu đỏ của Mạn Phương.

Chốc lát, Dư Mặc liền nghĩ đến việc nếu anh chạm vào mái tóc đen mềm mại của Mạn Thanh Ly thì sẽ có xúc cảm như thế nào.

Đột nhiên thấy Dư Mặc hơi ngẩn người, Mạn Phương liền nhíu mày.

Ở với cô ta mà cũng dám không tập trung?

Giữa không gian im lặng trong căn phòng hội trưởng hội học sinh, một tiếng chuông vang lên sắc lạnh, rung lên trong túi áo của Mạn Phương.

"Thật xin lỗi, em có điện thoại" Mạn Phương lấy điện thoại ra, sau khi nhìn vào tên người gọi, gương mặt cô ta hơi biến sắc.

"Em ra ngoài nghe máy một chút" Kiễng chân lên hôn môi Dư Mặc một cái, Mạn Phương cười lấy lòng rồi xoay người ra phía cửa.

"Không thể nghe ở đây luôn sao?" Dư Mặc cau mày, anh không thích việc người yêu mình che giấu bất cứ thứ gì trước mặt mình. Cô có gì mà không thể nói trước mặt anh hay sao?

"Chỉ là chút chuyện riêng, anh đừng lo" Mạn Phương cười cho qua rồi nhanh chóng mở cửa ra bước ra ngoài.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại bóng hình cao lớn của Dư Mặc, anh liền lộ ra chút không thoải mái.

Ngày hôm trước đi chơi sau giờ học cùng Mạn Phương, Dư Mặc liền nhận ra tính cách của cô không thật sự hấp dẫn anh. Trừ gương mặt xuất chúng giống như Mạn Thanh Ly, cô ta thật sự không có gì nổi bật.

Dư Mặc cũng không phải người thích phán xét, nhưng đối với việc Mạn Phương không còn là trinh nữ, anh không khỏi có chút suy nghĩ. Năm nay, cô ta chỉ mới 16 tuổi, ai mà biết được trước kia, cô ta đã phóng đãng như thế nào?

Càng nghĩ, gương mặt của Dư Mặc càng trở nên khó coi.

Trong đầu anh chợt nhớ đến khí chất cao quý, lại thanh nhã tựa thiên thần của Mạn Thanh Ly.

Quả là "nữ thần", cũng chỉ có cô mới xứng với danh từ đó...

Khi Dư Mặc làʍ t̠ìиɦ với Mạn Phương, cô ta vẫn chưa nhuộm tóc, quanh khuôn mặt xinh đẹp là một bộ tóc đen dài.

Giống như Mạn Thanh Ly vậy...

Anh liền tưởng tượng đến việc người nằm dưới thân mình lúc đó là Mạn Thanh Ly, hơi thở bỗng trở nên trầm đυ.c hơn hẳn.

Trước cửa phòng của Dư Mặc tại học viện Minh Tư

"Gọi tôi có chuyện gì?" Mạn Phương hạ giọng, cô ta nói rất nhỏ, dường như đang sợ bị người khác nghe thấy.

"Rảnh thì liên lạc với lão đại đi" Đầu giây bên kia, Hạo Nhân vừa nói vừa xem chút hồ sơ, anh ta phải thừa nhận, Mạn Phương này cũng có chút tài năng, tuy nhiên để người như Lục Thần phải coi trọng thì có chút không xứng đáng.

"Lục Thần?"

Khoảnh khắc Mạn Phương định nói tiếp, thì cánh cửa sau lưng cô ta liền mở ra.

Dư Mặc vươn tay ra ôm lấy Mạn Phương, kéo lại khiến lưng cô ta áp vào ngực mình, anh cúi xuống nói bên tai Mạn Phương:

"Anh muốn..."

Mạn Phương lập tức ấn nút tắt máy.

Phía bên kia, gương mặt của Hạo Nhân tái mét, anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?

Mạn Phương dám có người đàn ông khác bên ngoài?

Thật con mẹ nó to gan! Cô ta nghĩ cô ta là ai mà dám chà đạp lên tình cảm của Lục Thần?!

Hạo Nhân tức đến mức siết chặt chiếc bút đang cầm trong tay lại, khiến nó lập tức gãy làm đôi.

Hóa ra, Mạn Phương thổi gió bên tai Lục Thần khiến hắn ra lệnh toàn bộ tổ chức không ai được phép điều tra cô ta, là để cô ta đi lăng loàn với trai lạ như thế này sao!?

Anh ta thật sự không thể hiểu nổi tại sao Lục Thần có thể nuông chiều cô ta như thế!? Hắn biết việc cô ta dùng danh tính của tổ chức để tự tung tự tác nhưng vẫn dung túng cho cô ta.

Bây giờ thì hay rồi, Mạn Phương đội cho vương của bọn họ một cái nón xanh thật lớn!

Hạo Nhân tức muốn nổ phổi, cái gì gọi là yêu? Là khi Mạn Phương nói không được điều tra về cô ta, Lục Thần cũng nghe theo, nên bây giờ gia đình cô ta có bao nhiêu anh chị em, cha mẹ như thế nào cũng không biết?

Hay cho cái tên Mạn Phương!

Hạo Nhân siết chặt chiếc điện thoại trong tay, sau khi mím môi suy nghĩ một lúc, anh ta liền bấm một dãy số trên màn hình.

* * *

"Anh làm sao thế hả!?" Mạn Phương sau khi tắt máy liền quay người lại, đẩy Dư Mặc ra.

Thật khốn khϊếp, vừa nãy điện thoại ngay cạnh tai của cô ta như vậy, chắc chắn Hạo Nhân cũng đã nghe thấy.

Nếu anh ta nói cho Lục Thần... Cô ta thật sự không dám tưởng tượng!

Tuy Dư Mặc vô cùng xuất chúng, nhưng so với Lục Thần vẫn là một trời một vực, cô ta tuyệt đối không thể để mất thứ tình cảm mà Lục Thần dành cho cô ta vì Dư Mặc được!

Dư Mặc bị đẩy ra, gương mặt liền tối sầm lại, sau một khắc, khóe môi lại giương lên lạnh lẽo: "Làm sao? Em là người yêu tôi, tôi muốn lúc nào không phải em đều nên giải quyết sao?"

"Để ý lời ăn tiếng nói của anh một chút đi" Mạn Phương nói to, trong lòng ngập tràn phẫn nộ.

Dư Mặc nói như vậy, khác nào chỉ xem cô ta là bạn tình!? Cô ta không phải công cụ làm ấm giường cho anh!

Nhìn Mạn Phương giận dữ trước mặt mình, Dư Mặc liền cảm thấy khó chịu, lửa giận cũng bùng lên.

Không phải anh chỉ thì thầm vào tai cô ta thôi sao!? Xúc phạm cô ta chỗ nào mà cô ta phải nhảy dựng lên như vậy? Bộ dáng hiền lành ngày hôm trước đâu rồi!?

Hay là cô ta sợ người vừa rồi gọi điện cho cô ta nghe được?

"Chẳng lẽ vừa rồi cô dám nói chuyện với tình nhân của cô trước cửa phòng tôi?" Dư Mặc nói, giọng liền rét lạnh.

Nghe thấy từ tình nhân, Mạn Phương lập tức chột dạ, nhưng cũng cãi lại: "Anh đừng có suy diễn đi!"

"Thế thì mau đưa điện thoại đây!" Dư Mặc hoàn toàn không tin lời Mạn Phương nói, anh sải bước đến bên cạnh cô ta, giằng lấy bàn tay đang cầm điện thoại, lực kéo mạnh mẽ khiến tay Mạn Phương nhói lên.

"Anh con mẹ nó điên vừa thôi!" Mạn Phương cáu giận, vì bị đau, lập tức vung tay còn lại lên, tát mạnh vào gương mặt điển trai của Dư Mặc.

Chát! Âm thanh vang vọng khắp căn phòng, cả người Dư Mặc lập tức cứng đờ, sau đó là sự im lặng đến lạnh gáy trong không gian.

"Cô dám đánh tôi!?" Dư Mặc nghiến răng, hoàn toàn tức giận với hành động vừa rồi của Mạn Phương.

Anh vốn là thiếu gia của nhà họ Dư, từ bé được nuông chiều, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ bị ai quát mắng, chứ đừng nói đến việc bị tát như thế này.

Đối với Dư Mặc, đây chính là sự sỉ nhục!

Bàn tay của Mạn Phương vẫn chưa hạ xuống, từng ngón tay hơi run lên: "Đều là do anh ép người quá đáng! Điện thoại là vật cá nhân của tôi! Anh không có tư cách để xem"

"Tư cách!? Tôi là người yêu của em cơ mà!?" Dư Mặc không kìm được sự phẫn nộ, sau vài giây suy nghĩ, anh nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng: "Vậy chắc tôi có tư cách để làm như thế này?"

Dứt lời, Dư Mặc liền sải bước đến gần Mạn Phương, dùng lực kéo cô ta lại rồi đẩy mạnh xuống ghế ở giữa phòng.

Thân hình nhỏ bé va đập mạnh xuống ghế khiến lưng Mạn Phương hơi nhức lên, cô ta lập tức muốn ngồi dậy nhưng bị Dư Mặc đè xuống

"Anh... Anh muốn làm gì!?" Mạn Phương hơi lắp bắp, đột nhiên, cô ta cảm thấy thật sợ hãi.

Quá vô lí, không phải Dư Mặc đã trúng tiếng sét ái tình với cô ta ngay từ lần đầu gặp mặt sao!? Anh phải yêu cô ta đến điên cuồng cơ chứ!? Cho dù cô ta có làm chuyện gì, anh cũng phải dung túng cho cô ta chứ!? Không thể nào có chuyện phát điên như thế này!

Sao mọi thứ bỗng nhiên lại không theo kế hoạch cơ chứ!?