Chương 11: Gặp gỡ tại khu mua sắm

Chiều, những tia nắng dần tan đi, theo sau là làn gió tinh khiết như muốn cuốn hết đi mọi bụi bẩn trong tâm hồn mỗi con người

Mạn Thanh Ly ngồi trên xe của Vương Hàn, đôi tay cầm điện thoại, đọc những tin tức sôi nổi đang diễn ra trên diễn đàn của trường. Xem ra việc cô em gái sinh đôi Mạn Phương chuyển đến đã gây nên một làn sóng không nhỏ

Lúc nãy, Mạn Phương thẹn thùng nắm tay Dư Mặc trước mặt Mạn Thanh Ly, cô ta chỉ đơn giản nói rằng hai người đã hẹn hò, muốn có thời gian riêng với nhau nên để cô đi một mình về trước

Mà theo ánh mắt của Dư Mặc, xem ra đã hoàn toàn say đắm bông hồng nhỏ quyến rũ chết người Mạn Phương rồi. Cũng tốt, để cô xem, 2 người có thể bên nhau được bao lâu đây.

Sau khi vứt suy nghĩ về Mạn Phương ra khỏi đầu, Mạn Thanh Ly không ngừng dùng ánh mắt quét qua những câu chữ mình đọc được trên điện thoại. Thông tin về Mạn gia có thêm một đứa con gái cũng đang tràn ngập trên các trang báo mạng.

Tin tức này được nhiều người chú ý thật

Mạn Thanh Ly lơ đãng đưa mắt ra ngoài cửa xe, cô dựa vào thành ghế, trong con ngươi là một thần sắc nhợt nhạt mơ màng.

Đầu cô bây giờ trống rỗng

"Bác Vương, cháu muốn mua ít đồ. Bác đưa cháu đến khu mua sắm một chút nhé" Mạn Thanh Ly hơi day nhẹ mi tâm, cô không muốn về nhà luôn bây giờ

"Được, thưa tiểu thư" Vương Hàn trả lời

* * *

Mạn Thanh Ly bước vào khu mua sắm cao cấp ở tầng cao nhất ở trung tâm thương mại ATT

Nơi đây chỉ có những người thật sự có tiền mới có thể bước vào, chính vì vậy, sự đông đúc vốn có của đô thị không áp dụng cho chỗ này.

Mạn Thanh Ly hưởng thụ làn gió mát từ điều hòa tỏa xuống, đồng thời nhìn những cửa hàng cao cấp xung quanh, không ngừng cảm khái.

Với số tiền cô đang có hiện giờ, mua một số thứ tuyệt đối không là vấn đề. Nhưng Mạn Thanh Ly không thích sự hoang phí, nên cô sẽ không tiêu tiền như rác vào những thứ không cần thiết.

Cứ dạo một vòng nữa xem sao, Mạn Thanh Ly mỉm cười.

Trong một cửa hàng quần áo tầng trên cùng của ATT

Hàn Lăng Kiêu ngồi ở ghế sofa dành riêng cho khách, một thân tây trang màu đen cao quý, nổi bật lên khí thế bức người của hắn. Từng ngũ quan như được điêu khắc một cách hoàn mĩ, toát ra hơi thở lạnh lùng của bậc đế vương

Chỉ nhìn thôi, cũng có thể khiến người khác phải nín thở. Hắn ngồi im dựa vào thành ghế, đôi mắt sắc như chim ưng đầy quyến rũ khẽ nhắm vào dưỡng thần.

Từng góc cạnh trên khuôn mặt đều được điêu khắc một cách tinh xảo, giống như tất cả những gì tinh túy đẹp đẽ nhất của nam nhân đều được ông trời ưu ái mang hết cho hắn.

Mắt khẽ mở, Hàn Lăng Kiêu nhìn về phía đồng hồ. Con ngươi màu đen láy giống như muốn hút người đối diện vào sâu trong đôi mắt ấy.

Chút chuyện cỏn con ở đây cũng khiến hắn phải tự mình ra tay, thật rách việc.

Những người đàn ông mặc áo đen xung quanh Hàn Lăng Kiêu sớm đã đổ đầy mồ hôi. Trong đó, một người liền hơi lắp bắp nói:

"Chút chuyện này cứ giao cho chúng tôi xử lí là được... Hàn tiên sinh đích thân đến đây, thật sự không phải phép cho lắm" Ông ta vừa nói vừa xoa xoa lòng bàn tay, cố gắng chọn những câu từ để người trước mặt ông ta không nổi giận. Có chúa mới biết, bây giờ ông ta căng thẳng đến như thế nào

Nếu để Hàn Lăng Kiêu tra được những việc họ làm, thì họ xong thật rồi...!

"Im miệng" Hàn Lăng Kiêu lạnh lùng nói ra 2 chữ, âm thanh lạnh đến thấu xương.

Ai cũng biết, hắn đang tức giận. Khí chất cao quý mà lạnh lẽo lan tỏa xung quanh người Hàn Lăng Kiêu khiến người đàn ông kia lập tức ngậm miệng

Quá đáng sợ

Tuy chỉ ngồi yên, nhưng khí thế của Hàn Lăng Kiêu lại khiến bất cứ người nào ở đây đều mồ hôi tuôn ròng ròng. Hắn giống như đã là đế vương trời sinh, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể khiến cho ai cũng phải quỳ rạp xuống mà thần phục.

Sau một khắc, có 2 người mặc bộ đồ đen giống như vệ sĩ liền mang theo một người đàn ông đến.

Lập tức, những người đang đứng xung quanh Hàn Lăng Kiêu tái mét mặt mày, họ biết lần này, số phận của bọn họ xong thật rồi

2 người vệ sĩ kia bẻ tay của người đàn ông vừa mang đến ra phía sau, đè mạnh xuống khiến ông ta không thể cử động, cả lưng áo ông ta ướt đẫm. Ông ta bị ép quỳ rạp xuống dưới chân Hàn Lăng Kiêu, cả cơ thể béo ục ịch cứ run rẩy không ngừng

"Nói" Hàn Lăng Kiêu liếc nhìn ông ta

"Hàn... Hàn tiên sinh! Tôi xin nói! Tôi sẽ nói! Mong ngài tha mạng cho tôi! Là bọn họ! Là bọn họ dụ dỗ tôi tham ô số tiền mà ATT kiếm được, đồng thời cũng chia cho tôi một khoản không nhỏ! Tôi nhất thời bị mê hoặc bởi tiền bạc, mong ngài tha cho tôi"

Người đàn ông vừa quỳ rạp xuống đất gào to lên, ông ta đánh chết cũng không thể ngờ được, đích thân Hàn Lăng Kiêu xuống giám sát vụ việc này, ông ta vừa nói vừa run rẩy hướng mặt về những người đang đứng xung quanh Hàn Lăng Kiêu.

ATT là trung tâm thương mại lớn nhất cả nước, ngoài cơ sở chính lớn nhất ở thủ đô còn vô số những chi nhánh lớn nhỏ khác ở từng thành phố.

Vì đây là nơi buôn bán uy tín vô cùng, khiến cho số tiền mỗi ngày ATT kiếm được là một con số vô cùng khổng lồ. Người đàn ông vừa quỳ nói chính là Trương Dụ, người quản lí của trung tâm ATT này, nơi thu được nhiều lợi nhuận nhất trong các trung tâm ATT của cả nước.

Tham ô được số tiền của ATT nơi đây, chắc chắn là một con số không tưởng.

Mà ATT, chính là do Hàn thị sáng lập ra!

Trương Dụ quỳ dưới đất, không ngừng xin tha. Vì tay đã bị bẻ ra đằng sau, ông ta chỉ có cách không ngừng dập đầu xuống

Những người đứng bên cạnh Hàn Lăng Kiêu mặt mũi giờ cũng xám như tro tàn...

Lập tức trong số những người đang đứng, có người liền quỳ xuống theo Trương Dụ, liên tục dập đầu xuống, gào lên:

"Tôi cũng vậy... Hàn tiên sinh! Là tôi có mắt không tròng! Nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, tôi thật sự xin lỗi. Mong ngài tha cho tôi"

Hành động của người đàn ông lập tức thành phản ứng dây chuyền. Chỉ trong chốc lát, ngoài Hàn Lăng Kiêu đang ngồi và 2 người vệ sĩ đang giữ người Trương Dụ để ông ta khỏi chạy thoát, tất cả đều đã quỳ xuống không ngừng dập đầu xin tha.

Hàn Lăng Kiêu nhìn một đám đang dập đầu xuống, đôi mắt hiện lên sự chán ghét, hắn quay ra nói với 2 người vệ sĩ vừa lôi Trương Dụ đến:

"2 người giao cho Trịnh Cảnh giải quyết, bảo anh ta làm như bình thường đi"

"Vâng" 2 người vệ sĩ kia lập tức gật đầu, đồng thanh nói.

Sau khi nói xong, mặc kệ những tiếng gào khóc van xin phía sau, Hàn Lăng Kiêu đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa hàng.

Hắn vốn định gọi xe để đưa mình đi ngay bây giờ, nhưng có một bóng dáng đã cản lại hành động của hắn

Một bóng dáng nhỏ bé khoác trên mình bộ đồng phục của học viện Minh Tư. Mái tóc đen dài buông thõng phía sau lưng, làn da trắng như ngọc mịn màng không tì vết giống như đang tỏa ra ánh sáng

Cô đi rất chậm, ánh mắt nhìn quanh giống như đang tìm tòi khám phá. Từng bước đi đều toát lên sự nhẹ nhàng đến thanh nhã. Xung quanh bừng lên khí chất dịu dàng đến khó cưỡng. Giống như một thiên thần vừa đi lạc xuống trần gian

Hàn Lăng Kiêu cảm giác, mình còn thấy được đôi cánh trắng muốt mờ ảo tượng trưng cho thiên sứ ở phía sau lưng cô

Đẹp đến hư ảo...