Lần này, người tỏ tình với cậu là một thành viên của nhóm nhạc nam mới ra mắt nào đó, nhìn quen quen nhưng không nhớ nổi tên. Cậu nhóc thoạt trông chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Vì đối phương trông quá nhỏ nên mấy người Văn Vũ đều nhịn cười, rút lui sang một bên.
"Em thật sự rất... rất thích anh..."
Đối phương căng thẳng đến độ nói lắp.
Hạ Húc đang nghĩ nên từ chối thế nào để không làm tổn thương trái tim chân thành của thiếu niên, bỗng nghe thấy Văn Vũ kêu: "Nam Thanh Yến kìa."
Hạ Húc đang nhét hai tay vào túi quần, nghe vậy lập tức ngẩng đầu, thấy một chiếc Cayenne đen từ từ lướt qua trước mặt bọn họ.
Hạ Húc nhìn thoáng qua cửa kính phản quang, trên đó phản chiếu lại bóng người thon dài của cậu.
Cậu đột nhiên nhớ lại cảm giác chân mềm nhũn, trong lòng có chút may mắn:
Cũng may là bọn họ đã chia tay rồi, nếu không tối nay cậu sẽ chết trên giường mất.
Số lượng nhóm nhạc nam trong nước nhiều như những nụ hoa xuân, một đợt chưa nở đã lại có đợt mới, nhóm nhạc được ba năm của bọn họ đã là nhóm cũ rồi. Khổ sở ba năm, điều bọn họ ngưỡng mộ nhất không gì hơn nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Ví dụ như Nam Thanh Yến, một bộ phim đầu tay với doanh thu phòng vé năm tỷ, trực tiếp khiến hắn nổi tiếng thành sao hạng nhất.
Vậy nên trên đường về, các đồng đội đều bàn tán về chuyện của hắn.
"Anh ta ngoài đời còn đẹp hơn cả trên màn ảnh. Khí chất thật tuyệt."
"Khí chất sao mà không tốt cho được? Nghe nói anh ta tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, là một học bá siêu cấp. Nhà anh ta cũng là thư hương thế gia, ông nội anh ta hình như là viện sĩ, nhà toàn giáo sư với tổng giám đốc."
Mọi người phát ra tiếng thở dài ngưỡng mộ.
"Thế sao anh ta lại vào giới giải trí thế?"
"Còn vì sao được nữa, đẹp trai chứ sao!"
"Đúng rồi, các cậu đã xem bộ phim chiếu Tết Âm lịch của anh ta chưa? Nghe nói cảnh trượt tuyết trong phim hoàn toàn là do người thật diễn đó!"
"Tôi chưa xem, phim điện ảnh chủ đề thể thao, có hay không?"
"Trời má cậu chưa xem á, doanh thu phòng vé cao như thế thì chắc chắn là hay mà, rất nhiệt huyết, hơn nữa Nam Thanh Yến trong phim siêu đẹp, thân hình thật sự rất tuyệt!"
"Bộ phim đó thật sự khiến anh ta trông rất sống động, màu mắt anh ta nhạt như thế, phối với băng tuyết, trông rất mạnh mẽ anh tuấn, không giống anh ta ngoài đời, trông như người lạnh cảm vậy."
"Anh ta trông như lãnh cảm không chỉ vì nhìn giống đâu, có người phỏng vấn anh ta có thể đóng phim tình cảm không, cậu đoán xem anh ta nói thế nào?"
"Nói thế nào cơ?"
Có người mở một video ra, Nam Thanh Yến mặt không biểu cảm nói: "Dù là trong hiện thực hay trong phim, tình cảm đều không phải lĩnh vực mà tôi sẽ đυ.ng đến lần nữa."
Văn Vũ lập tức bắt lấy trọng điểm: "Lần nữa?"
"Nghe như là bị tổn thương tình cảm nên mới nói lời này vậy. Tôi có một người anh em, lúc bị đá cũng nói y như vậy!"
"Ai mà đá Nam Thanh Yến được? Nam thần này mà cũng nỡ đá!"
Hạ Húc nghe vậy, yên lặng nhắm hai mắt lại.
"Biết đâu anh ta thật sự bị lãnh cảm thì sao? Sinh hoạt không hòa hợp là lý do đáng để chia tay đó, có người đàn ông trông đẹp mà không dùng được."
Hạ Húc yên lặng nghĩ, Nam Thanh Yến không phải lãnh cảm.
Nhớ lại ngày đầu bọn họ xác định quan hệ, Nam Thanh Yến đột nhiên nói với cậu: "Có một điều, anh nghĩ em có thể có chút hiểu nhầm với anh, giờ chúng ta yêu nhau rồi, anh nên nói với em trước."
Cậu nhìn Nam Thanh Yến.
Khi đó, Nam Thanh Yến là nam thần lạnh lùng nổi tiếng khắp trường, đồng phục sạch sẽ nghiêm chỉnh, làn da trắng, yết hầu rõ ràng, khung xương và góc cạnh của người mới thành niên, mang đầy hơi thở thiếu niên, đôi mắt nhạt màu khiến hắn càng thêm lạnh lùng ngầu lòi.