Chương 31

-con nói vậy là sao hả?- mẹ tôi bất ngờ trả lời, gương mặt mẹ đanh lại ko một chút biểu hiện gì cả?

-Ko…con chỉ nói vậy thôi, ko có gì đâu mẹ- tôi vừa nói vừa chạy lại ôm thật chặt mẹ- con thương mẹ thế này sao nỡ ***** đi đâu…

-Ừ, con nhớ là mình đã nói vậy nha!! Đừng nuốt lời đó- mẹ mỉm cười rồi ôm lấy tôi

-Đương nhiên…

Đúng là cái ý nghĩ bỏ đi hiện giờ của tôi là hoàn toàn ko đúng…tôi ko thích và cũng ko muốn chút nào, hãy quên nó đi

………..

Hôm nay hắn phải đi học, tôi cũng vậy…hết hè rồi và cũng chắc sẽ hết những cơn mưa nhanh thôi

Tôi bước thật nhanh vào lớp học kẻo trễ giờ

-Này,…- tiếng của Duyên thì phải, tôi quay lại nhìn

Đúng là Duyên cô ấy đang tiến tôi gần tôi

-Bà đến đây làm gì?- tôi hỏi, cố làm lơ những gì mà Duyên nói tối hôm qua

-Tôi muốn nói chuyện mà- Duyên trả lời

-Tôi mắc học rồi, xin lỗi nha- tôi nói rồi quay đi ngay lập tức

-Hôm nay ko đc thì ngày mai,…nhất định tôi phải nói chuyện với bà- Duyên cố nói lớn nhưng có lẽ ko đủ để tôi quay lại nhìn

Tôi bước thật nhanh, cố xua mọi hình ảnh của Duyên và những thứ hỗn loạn trong đầu đi….”quên nó đi, mình phải học thôi”

Tiết học hôm nay ko thú vị chút nào,…tôi hoàn toàn ko nghe đc giáo sư nói gì và cũng chả hiểu đc thứ gì. Thật là đây là lần đầu tiên tôi mất tập trung như thế khi vào lớp,học mà cứ mong ra về thật sớm.

- Chúng ta nghỉ tại đây- giọng nói của giáo sư vang lên

Ngơ ngơ,…tôi lại lủi thủi đi ra về. Trời trong nhi? Nhưng sao lại man mác buồn thế này.

Tôi bước đi một mình trong cái khoảng không gian trống rỗng…Sao lại cô đơn và lạnh lẽo đến thế, tôi ko có bạn đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó, tôi bị tách biệt ra cái thế giới này rồi. Ngồi xuống tôi lại nghĩ về Hà và Hắn…tôi nhớ hắn.

“ Nhox ơi, chị muốn gặp em muốn ở cạnh em bây giờ,…chị thật sự ko biết pahi3 làm thế nào nữa rồi”

Tôi ngồi đó,…nghĩ ngợi và

-Thiên ngồi đây ư? Làm tôi tìm mãi- giọng nói của ai đó vang lên làm tôi giật mình

Tôi ngước nhìn và nhận ra là Duy đang ngồi cạnh mình…Tôi bật dây

-Duy đến đây làm gì? Sao ko ở cạnh Hà ấy- tôi nói rồi bỏ đi

Duy nắm tay tôi lại,…cái bàn tay quan thuộc của mấy năm trước, tôi vùng mạnh rồi quay đi

-Tôi muốn nói chuyện, ko có ý gì đâu- Duy nói

-Tôi ko muốn, ko muốn gánh thêm tội vào người nữa giờ đây tôi chỉ muốn sống yên thân thôi- tôi trả lời thật nhanh rồi bỏ đi

-Tại sao Thiên phải như thế này, Thiên vậy cững vàng hơn chứ,…sao cứ yếu đối vậy, lỗi này ko phải của Thiên sao phải cứ gánh nó vào người hả?- Duy quát, cái giọng nói làm đứng cả tim tôi- Thiên ngày trước đâu phải vậy, kiên cường lắm mà đâu dễ để ai ăn hϊếp đâu

Tôi quay lại nhìn Duy vừa tức vừa đau…thật khó chịu

-Ai làm tôi ra thế này hả? nếu lúc đó Duy dể chiếc xe ấy gϊếŧ chết tôi thì đâu thế này, Duy cứu tôi để tôi lúc nào cũng mang tội trong người,…Duy cướp đi niềm vui của tôi, rồi rồi…-tôi tức giận, thật sự có nhìu thứ muốn nói ra muốn **** cho hả giận nhưng tai sao cứ ứ nghẹn trong cổ họng

-Đáng nhẽ tôi ko nên quen Duy và yêu Duy, ko nên giành Duy với người bạn thân của mình…- tôi nói rồi lại tự tức cho mình- ông trời đúng là…

-Tôi xin lỗi, tôi thật sự có lỗi rất nhiều- Duy nói người cứng đơ ko nhúc nhích

-Nếu thấy có lỗi thì về mà lo cho Hà kìa- tôi nói như nhắc nhở Duy

- Hà ư? Ông trời đã ko tha lỗi cho cô ấy rồi- Vừa nói Duy vừa cười nhưng từ đâu trong khóe mắt nước mắt lại rơi

-Thật đáng đời, cô ta ko thể tỉnh dậy đc rồi- Duy nói…tôi nghe, cái gì nhỉ? mờ mờ tôi ko thấy gì, ko nghe gì thêm cả, khó chịu thiệt

-Duy điên hoặc là tôi điên,…có lẽ là tôi điên rồi

Tôi bước đi, đầu óc tôi ko nghĩ đc gì thêm nữa