Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tại Sao Tôi Lại Yêu Một Thằng Nhóc Chứ...!!!

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
“NHÀ HÀ”

-Mẹ gửi thiệp cho Thiên àh- Hà hỏi khi thấy tên Thiên trong danh sách

-Ừ tại mẹ thấy nó bạn thân con mà…mẹ nhớ nó quá àh lấu rồi ko gặp nó- mẹ Hà trả lời miệng vẫn mĩm cười

-Sao mẹ làm vậy…sao mẹ ko hỏi con- Hà quát lớn

-Sao vậy? mẹ thấy con mời Duyên mẹ…

-Có chuyện gì vậy?- Duyên bước ra hỏi

-Bác mời Thiên mà nó làm dữ vậy đó…-Mẹ hà nói

-Thui, chuyện qua rồi… dù sao Thiên cũng phải biết chứ- Duyên nói với Hà rồi kéo Hà vào trong

-Tui sợ… sợ anh ấy gặp Thiên…tui sợ - Hà nói tựa vào vai Duyên và khóc

Duy đứng đó nhìn Duyên và Hà…im lặng, một ánh mắt từ Duyên làm Duy giật mình rồi quay đi

………

“Đám Cưới trong nước mắt…”

-Em ko đi thiệt hả?- tôi hỏi khi đang ngồi trên xe hắn

-Ko chỉ chở chị vào thui…-hắn trả lời

-Mẹ chị bảo em đi nữa mà- tôi nói cố nài nỉ hắn

-Ko…bác ấy sẽ ko bik đâu chị đừng lo- hắn trả lời

-Nhưng…-tôi chưa kịp nói thì

-Có chuyện gì thì hãy gọi cho em…Và hôm nay chị rất đẹp thế thui vào đó đi- hắn trả lời rồi đẩy tôi ra xe

Tôi bước vào trong, tim cứ đập thình thịch… “Thiên đám cưới bạn mình mà”

………….

-Cậu để cô ấy đi vậy ư?- ông quản gia hỏi nhox

-Vâng….- hắn nói

-Cậu ko sợ àh!!- ông quản gia lại hỏi

-Tôi tin cô ấy…-hắn nói- nhưng sao lại có linh cảm ko tốt vậy nè….

Aaaaaaaaaaaa- hắn la lớn- chạy đi

“Tôi tin em Thiên…tôi tin em”

…………

Bước tôi dám cưới…tôi thấy Duyên đứng đó…cạnh Hà.Cố nép qua một bên vì tôi nghe một tiếng nói…tiếng nói ấm áp ấy

-Em vào đi…- Duy nói Hà

-Ừ em biết rồi- Hà mỉm cười hôm nay Hà rất đẹp rất tươi

Duyên mỉm cười với Duy rồi đứng chào khách

Duy ư…hình như cao thêm chút rồi, trong dày dặn hơn hẳn.Nhưng nụ cười thì ko đẹp như trước nữa

Tôi đứng đó một hồi lâu cho tới khi Duy đi tôi mới dám bước lại phía Duyên

-Tui tưởng bà ko đi chứ- Duyên nói giọng khác ngày thường

-Nhox bảo tui đi- Tôi trả lời thành thật

-Bà rất sai làm rồi đó, nhưng lỡ rồi vào đi- Duyên trả lời giọng rõ lạ ko thân mật như trước nữa

-Bà sao vậy?- tôi hỏi

-Ko sao cả? mà bà đinh cướp chú rễ hay sao mà ăn mặc đẹp thế- Duyên nói làm tôi giật mình, những lời nói này ko phải là lời của người bạn thân của tôi

-Tôi…-Tôi đơ người chẳng biết nói gì thêm và Duyên dẩy mạnh tôi vào trong

“Sắp tới giờ làm lễ xin mọi người ngồi vào vị trí”

Tôi ư? Chẳng gì cả, tôi chẳng làm gì nên cũng chả phải sợ…

-Xin lỗi tôi có thể- tôi nói và ngồi vào một chỗ xa khán lễ nhất… “Chị hứa với em sẽ dự lễ nên chị sẽ làm” tôi thầm nghĩ rồi yên phận của mình vào chỗ ấy

Bỗng đèn tắt…khung cảnh tối om. “và bây giờ là sự xuất hiện của cô dâu chú rễ”….

Tôi quay lại nhìn, cánh cửa mở ra, một dàn diễn viên múa bước vào…tiếng nhạc vang lên một cách êm ái

Hà…đi cạnh Duy…bước vào khán phòng. Hà mặc một chiếc áo cưới rất đẹp trong rất hiền rất phù hợp với gương mặt của Hà, trông Hà và Duy hai người rất đẹp đôi

Sau một hùi lâu làm lễ,mọi người bắt đầu dùng món…các món ăn rất ngon.Tôi ngồi ăn và cũng chả quan tâm xem mọi thứ diễn ra như thế nào chỉ biết ăn lẹ rồi về…>-<

-Cô dâu đến kìa…-Một cô bé ngồi chung bàn với tôi nói làm tôi giật mình

Ngước lên đúng là Hà đang tới thiệt…tôi cúi mặt xuống tưng dưng lại thấy run

“Thiên, mày sao thế bình tĩnh nào” Nghĩ xong tôi ngước lên nhìn Hà…rồi mỉm cười thật tươi…Nhưng ánh mắt tôi bắt gặp ko phải là Hà mà là Duy

Một giây…hai giây…ba giây tôi nhìn Duy vẫn nhìn ko chớp mắt, cái ánh mắt đó ko phải của ngày trước. Ánh mắt Duy hằn lên một nỗi buồn kì lạ, tim tôi bắt đầu đập nhanh…thình thịch…

-Sao thế?- Hà nhìn Duy rồi quay lại phía tôi

-Duy ra đây làm gì, đám cưới- tôi la lên, bối rối…

-Vì trời mưa…Thiên ko bao giờ mang dù khi trời mưa, tui lo cho Thiên nên…- Duy nói cái giọng nói của ngày nào

-Chỉ vì trời mưa, Duy bỏ đám cưới ra đây ư?- Vừa nói xong tôi bỏ chạy…tôi sợ, đang rất sợ

Tôi cố chạy thật nhanh, rồi…

-Cẩn thận- Giọng của Duy la lớn.

Tôi thấy một chiếc xe chạy tới, lao về hướng tôi thật nhanh

-Aaaaaa…..- tôi la lên nhưng rồi có một cánh tay kéo tôi vào- ko…ko thể?

Duy ôm lấy trọn tôi….tôi sợ…người lại run lên

-Duy…-Tôi nói lớn

-Sao ko bao giờ cẩn thận vậy hả?- Duy quát tôi mặc dù vậy nhưng tôi rất mừng

-Hix…Duy mới điên đó, sao cứu tôi làm gì- Tôi nước mắt rơi ra ko ngừng- Duy biết tôi sợ lắm ko?

-Miễn là Thiên ko sao là đc rồi- Duy nói rồi mỉm cười

-Trời ơi…-tôi ngồi đó và khóc vậy thui…khóc trong những giọt mưa…đắng và lạnh lắm

………..

Hôm nay sau năm năm tôi gặp lại Duy…Chúng tôi cứ ngồi thế, im lặng trong cơn mưa chờ đợi những hồi ức trở về

-Tôi ko hiểu tai sao? Đáng lẽ tôi phải rất hận rất ghét Thiên, đáng lẽ khi gặp Thiên tôi phải la Thiên phải mắng …phải trách móc vậy mà khi gặp Thiên rồi mọi suy nghĩ ấ đều tan biến, rõ ràng là tôi vẫn còn rất yêu Thiên….tôi…-Duy nói những lời nói làm nhói đau tim tôi

-Ko…tôi ko xứng với Duy với những tình cảm của Duy hãy quên tôi đi- Tôi trả lời bớt chợt nhận ra là mình vẫn còn đang khóc

-Tôi hỏi Thiên cái này đc ko? Thiên trả lời thành thật nha- Duy nói

-Ừ…Duy hỏi đi- Tôi nhìn Duy trả lời

-Bậy giờ Thiên còn yêu tôi ko?- Duy hỏi vẫn cái giọng rất nghiêm túc

-Ko… tôi ko yêu Duy nữa- tôi trả lời dứt khoát

Tiếc nhỉ!!!! mưa vẫn cứ rơi hoài ko ngớt….lạnh rồi

-Vậy 5 năm trước Thiên có yêu tôi ko?- Duy lại hỏi sao chua chat thế

Tôi nhìn Duy nhìn người con trai mà tôi đã từng yêu, từng quí

-Duy ốm quá, trông rất xanh xao- tôi trả lời rồi đặt tay lên má Duy…lạnh ko còn ấm như trước nữa- Duy đây sao? Khác quá…

Tôi thấy ánh mắt Duy long lanh, Duy đang khóc và tôi cũng khóc

-5 năm trước tôi đã từng yêu một người con trai…người ấy hiền biết quan tâm…và người ấy là Duy

Duy quay qua nhìn tôi, cái ánh mắt lạnh lung sắc bén

-Vậy tại sao Thiên bỏ tôi một mình chứ, tại sao Thiên ko ở cạnh tôi…tại sao Thiên lại để tôi phải sống mà ko có Thiên…năm năm qua tôi đã đau cỡ nào Thiên biết ko…- Duy la lớn, lay mạnh người tôi rồi bớt chợt buôn xui…đêm nào tôi cũng hi vọng ngày mai khi tôi mở mắt tôi sẽ thấy Thiên đầu tiên…

Tôi khóc…sao chứ đâu phải tai tôi

-Chứ Duy nghĩ tôi ko đau àh…khi tỉnh dậy ở bệnh viên tôi mới biết gia đình Duy đã chuyển đi rồi…tôi cố gắng tìm Duy nhưng ko ai cho tôi biết cho đến khi mẹ Duy đếm gặp và bảo…Duy ko muốn gặp tôi nữa. Tim tôi đã tan nát từ đó…-Tôi nói khóc òa lên trong cơn mưa, bao uất ức trong tôi giờ đã đc trút bỏ tôi cảm thấy người nhẹ hẳn đi

-Những lời Thiên nói là thiệt ư?- Duy hỏi…gương mặt giờ biến sắc chắc là vì lạnh

-Tôi có bao giờ nói dối Duy ư?- tôi trả lời Duy

-Ko phải là Thiên ko muốn gặp tôi…ko phải như những gì Hà và mẹ tôi nói….những lời của Thiên hoàn toàn khác- Duy trả lời…-Ko thể nào

-Duy nói vậy là sao chứ? Cái gì khác?- tôi hỏi…- Cứ tưởng ko bao giờ gặp lại ai ngờ cũng là duyên ông trời

Bớt chợt….im lặng….Duy ko nói gì có lẽ lại suy nghĩ

-5 năm thời gian nhanh thật…cứ như ngày hôm qua những kí ức cứ hiện về…vô tư nhẹ nhàng- tôi nói rồi đưa tay hứng những hạt mưa…

Duy nhìn tôi có lẽ vậy…chợt tôi mỉm cười

-Tôi tin Thiên- Duy nói rồi mỉm cười lại cùng tôi

“Hôm nay cơn mưa này đã đẫm quá nhìu nước mắt của quá nhiều người”

………….

“NHÀ NHOX”

-Mẹ kêu con về nhà làm gì?- nhox hỏi vẫn cứ đứng ngồi ko yên

-Lâu lâu mẹ về con trai phải ở nhà với mẹ chứ?- mẹ nhox trả lời điềm tỉnh

-Nhưng con ko rảnh?- nhox đứng phắt dậy…

-Mẹ bảo con ở nhà mà ko nghe hả?- mẹ nhox nói lần này giọng đã lên cao một chút

-Con ko thik…con đang rất bận…-Nhox trả lời…tức giận

-Con cãi mẹ ư? Lên phòng và đừng ra khỏi nàh cho đến sang mai- Vừa nói vừa đi vào phòng để nhox lại một mình trong căn nhà rông lớn

“Thiên gọi phải làm sao đây….”

Nhox cứ thế lên phòng tâm trạng vẫn ko ổn chút nào

-Cậu gọi cho cô ấy chưa?- ông quản gia hỏi

-Tôi gọi rồi nhưng co ấy ko bắt máy…sao giờ- nhox trả lời gương mặt đầy lo lắng

-Tôi tin là cô chủ sẽ gọi lại, cậu yên tâm- ông quản gia trả lời

-Trời ơi…tôi giao cô ấy có ác mà ông bảo tôi yên tâm…aaaaaaaaaaa-nhox la lên trong vô vọng
« Chương TrướcChương Tiếp »