Chương 16

Chương 16

Sau khi Mã Tuấn rời đi, tâm trạng của Phương Tình luôn bất an, cô rơi vào tình trạng ngờ vực bản thân nghiêm trọng.

Vì sao anh ta lại nói ra câu kia? Có phải là anh ta đã biết được chuyện gì rồi không? Không, không, chắc chắn không phải đâu, cô đã đóng cửa sổ kéo rèm lại, cho dù anh ta sớm đứng ở bên ngoài cũng sẽ không nhìn thấy.

Nhưng nếu là như vậy, tại sao anh ta lại nhắc nhở tóc cô rối? Tại sao trước khi rời đi mới nói?

Nụ cười không có ý tốt kia là có ý gì?

Phương Tình vốn không muốn dọa mình, nhưng càng nghĩ lại càng sợ, càng nghĩ càng thấy bồn chồn. Nếu như trực tiếp hỏi thẳng đối phương giống như cô đang chột dạ, tự mình chui đầu vào lưới, nếu không hỏi thì trái tim bé nhỏ của cô thật sự không thể yên ổn.

Làm thế nào bây giờ.

Mấy ngày tiếp theo, Phương Tình bị những chuyện lo lắng này làm phiền, mặc dù Mã Tuấn cũng chỉ nhắn wechat nói chuyện với cô vài câu, không nhắc tới chuyện buổi tối ngày hôm đó. Đại khái là bởi vì có tật giật mình, Phương Tình luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, có lẽ người này âm thầm làm chuyện lớn.

Ví dụ như kiểm tra camera phòng bệnh hay gì đó.

Vì vậy, khi Mã Tuấn đề xuất mời cô đi xem phim vào thứ bảy, bộ phim bom tấn mới nhất của Marvel, Phương Tình mặc dù không vui lắm nhưng nghĩ tới chuyện mình có thể nhân cơ hội này để tìm hiểu, cô đã đồng ý lời mời của anh ta.

Là y tá riêng của Nguyên Vũ, về mặt lý thuyết Phương Tình không có ngày nghỉ. Xin nghỉ phép cũng không phải là không được, nhưng thủ tục rất rườm rà, trước tiên phải nói chuyện với y tá trưởng, sau đó thông qua bác sĩ điều trị, nếu là nghỉ dài ngày thì cần có sự đồng ý của Nguyên tiên sinh. Nếu như ba bên đồng ý ký giấy thì mới có thể xin nghỉ.

Quá rắc rối, hơn nữa còn liên quan tới rất nhiều người.

Bởi vậy Phương Tình không xin phép, sau khi làm xong ca đêm cô chạy nhanh về nhà chợp mắt một lúc. Tới ba giờ chiều rời giường, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm nhẹ rồi bắt xe buýt đến địa điểm hẹn.

Địa điểm là một trung tâm mua sắm gần bệnh viện nhất, như vậy sau khi xem phim và ăn tối xong, Phương Tình có thể trực tiếp đi làm.

Sau khi xuống xe, Phương Tình cầm theo một chiếc túi vải đẩy cửa Starbucks bước vào. Đây là nơi cô và Mã Tuấn hẹn gặp nhau, quán cà phê là thánh địa hẹn hò dành cho giai cấp tiểu tư sản, đương nhiên cũng có không ít những người thượng lưu mang theo máy tính xách tay đến đây làm việc và học tập. Đứng giữa đám người này, Phương Tình cảm thấy mình thật lạc lõng, cô ngẩng đầu lên nhìn giá cả trên bảng thông báo, vô thức lùi lại một bước.

Một cốc cà phê có giá 40 đồng, tại sao không cướp luôn đi.

Một túi cà phê Nescafé chỉ có giá một đồng, khi pha với nước ấm, hương vị cũng không tồi.

"Phương Tình, ở đây."

Mã Tuấn đang ngồi bên cửa sổ đứng dậy vẫy tay với Phương Tình, hôm nay anh ta không đi làm, trên người mặc bộ quần áo thoải mái, áo khoác đơn giản và quần bò, sạch sẽ và khoan khoái.

Phương Tình đi tới, cô vừa ngồi xuống, người đối diện đã đẩy cà phê tới.

"Không biết cô uống cái gì, nhân viên bán hàng nói là kiểu mới, phụ nữ sẽ rất thích, em uống thử đi."

"Nếu không thích, có thể nói anh đổ lại."

"Không cần, không cần đâu, tôi uống cái này là được rồi." Phương Tình cầm chiếc cốc lên, nhìn dòng chữ trên nhãn, cừ thật, chính là tên loại đồ uống có giá 40 tệ một cốc mà cô thấy vừa rồi. Cô nhấp một ngụm nhỏ, và phản ứng đầu tiên của cô là nó quá ngọt khiến cô cau mày, cảm giác nó được cho thêm vào quá nhiều siro và nước đường, che đi vị đậm đà và hương thơm của cà phê.

“Không thích?"

"Không có, thích, nếu anh đã trả tiền rồi, thì vé xem phim để tôi mời đi." Phương Tình đang định rút điện thoại ra thì nghe thấy Mã Tuấn nói.

"Không cần đâu, tôi mua rồi." Mã Tuấn lắc lắc điện thoại, cười nói: "Bây giờ là 4 giờ 10 phút, vẫn còn thời gian. Chúng ta ngồi đây nói chuyện một chút đi."

"À được rồi."

"Hình như trông em ngủ không được ngon."

"Có sao?"

"Xem ra có chút mệt mỏi, trong bệnh viện ngủ không thoải mái, có thể mang theo một cái gối, tôi đã thử qua rồi, dựa vào bàn là có thể ngủ được."

"À, lần sau tôi…"

Phương Tình đang nói giữa chừng thì dừng lại, ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Mã Tuấn: "Làm sao anh biết ..."

“Ồ, cái này.” Mã Tuấn nhấp một ngụm cà phê, bổ sung nói: “Lần trước không phải tôi đến khoa nội trú tìm em sao? Mèn được kéo ra, tóc của em có chút rối, có lẽ là tranh thủ ngủ một giấc."

"Thật ra cũng không có gì, nhưng có đôi khi lãnh đạo bệnh viện đột nhiên nổi điên, nửa đêm đến kiểm tra công vụ, cho nên tôi muốn nhắc nhở tóc của em bị rối."

Phương Tình sửng sốt, anh ta nói câu này hoàn toàn không biết, Phương Tình đột nhiên muốn che mặt, một nửa là do cô quá ngu ngốc, nửa còn lại cảm thấy nhẹ nhõm, cùng với một chút dở khóc dở cười.

Cô lo lắng mấy ngày nay, hóa ra điều cô lo lắng nhất chính là không bị phát hiện, khiến cho cả đêm cô không ngủ được. Buổi tối lúc trông chừng người đẹp ngủ trong rừng ở trong phòng bệnh cô cũng không dám làm gì, sợ sẽ lại có người bắt gặp được.

Bây giờ Phương Tình đã biết, chỉ là bản thân sợ bóng sợ gió mà thôi.

Xem phim xong, hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim, vì Mã Tuấn đã trả tiền cà phê và vé xem phim trước đó, vì không muốn nợ anh Phương Tình đã mới anh ta tới ăn ở quán Piza Hutt, coi như mời khách.

"Nếu muốn ăn bò bít tết, tôi biết có một nhà hàng rất ngon ở tầng ba tên là Dickens."

Phương Tình lấy điện thoại di động ra, tìm tên cửa hàng trên Dianping, sau khi thấy mỗi một người hết 200 tệ liền tắt điện thoại di động và nói với Mã Tuấn một cách kiên quyết.

"Không, tôi thích Pizza Hut."

Nếu cô đã nói như vậy, Mã Tuấn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo cô, bước vào chuỗi nhà hàng mà ngày thường thậm chí anh ta không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Bữa cơm diễn ra trong yên tĩnh, Phương Tình vẫn luôn trầm mặc, cô không nhiều lời, cũng không có nhiều tâm tư biểu đạt. Mã Tuấn ngẩng đầu nhìn dáng vẻ đoan trang cúi đầu ăn của cô, hấu kết của anh ta động đậy, anh ta nhấc ly nước lên uống một chút nước để làm dịu cổ họng khản đặc.

“Nói ra điều này có thể hơi mạo phạm, nhưng tôi thật sự rất muốn hỏi.” Sau khi ăn xong, Phương Tình đặt dao nĩa trong tay cô xuống, lấy khăn giấy lau khóe môi, nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Mã, có phải anh đang muốn theo đuổi tôi?"

“Có cần phải trực tiếp như vậy không?” Mã Tuấn cười cười, cảm thấy có chút thú vị. Anh ta vẫn luôn giữa hai người sẽ ngăn cách bởi một lớp giấy mỏng, không ai có thể chọc thủng, dù sao không có một cô gái nào không muốn hưởng thụ quá trình được theo đuổi.

Không ngờ vẫn có ngoại lệ.

"Ừm, đúng là tôi có ấn tượng tốt với em. Tôi đã nghe rất nhiều về em từ các bác sĩ khác. Em nghiêm túc, có trách nhiệm và năng động. Nếu em không phiền, tôi rất muốn phát triển mối quan hệ của chúng ta thành bạn trai-bạn trai."

"Đó có phải là quan hệ bạn trai và bạn gái với mục đích kết hôn?"

Phương Tình ngước mắt lên nhìn anh ta, câu hỏi này, ánh mắt thẳng thắn này của cô khiến Mã Tuấn mất trí. Anh ta mấp máy môi, muốn nói là đúng, nhưng trước mặt Phương Tình, những lời hoa mỹ đó dường như đều trở nên vô dụng.

"Bác sĩ Mã, tôi và anh không giống nhau. Anh là người địa phương, tốt nghiệp đại học 985, tương lai xán lạn. Tôi chỉ là một y tá đến từ một thị trấn nhỏ. Tôi là người không có năng lực, cũng không có nhiều mối quan hệ, có thể cả đời cũng chỉ có thể làm tới chức của một y tá trưởng nho nhỏ."

"Nhưng dù vậy, tôi không thể bỏ công việc của mình, bởi vì tôi không biết bất kỳ công việc nào khác, trong nhà tôi vẫn còn ba mẹ cùng một em trai mới học cấp ba chờ tôi chăm sóc. Tôi thực sự không có thời gian và sức lực để cùng anh chơi trò chơi tình cảm."

"Nếu như anh chỉ muốn chơi đùa mà thôi, đừng tìm tới tôi?"

Mã Tuấn nhìn chiếc ghế trống trước mặt, cô đã đi rồi nhưng giọng nói của cô vẫn vang vọng bên tai anh ta, khiến anh ta phải hiểu ra.

Anh ta giơ tay, gọi người phục vụ thanh toán hóa đơn. Người phục vụ gần nhất đi tới, cười nói.

"Tiên sinh, vị tiểu thư kia đã thanh toán hóa đơn rồi."

Mã Tuấn hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu bật cười một tiếng, chẳng lẽ cô chán ghét mình tới như vậy sao, ngay cả nợ ân tình cũng không muốn.

Thật thú vị, Phương Tình.

Trước đây, có thể anh ta nghĩ mình vui vẻ một chút, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian.

Anh ta giống như thật sự có chút rung động.