Chương 159: Nụ Hôn Bên Bờ Biển

Bùi Úc hôn rất nhẹ, cánh môi mềm ấm dán trên ngón tay cậu, nhưng tay nắm càng thêm chặt.

Cảm giác vừa thâm tình lại vừa thân sĩ.

Sao lại thế này, chỉ hôn nhẹ lên tay, sao cậu cảm giác kích động y như hôn môi thế này.

Thâm chí càng động tâm hơn.

Đúng lúc này, Địch Tinh Thần bỗng nghe thấy tiếng rống giận của Quách Băng từ dưới lầu truyền đến: "Địch Tinh Thần!"

Địch Tinh Thần rút tay khỏi tay Bùi Úc, xoay người đi lấy áo khoác trên camera xuống. Quay đầu lại liền thấy Bùi Úc lại bắt đầu giả bộ ngủ.

Giả vờ như thật.

Nhưng cũng may ban nãy cậu không hôn trộm, nếu không bị Bùi Úc bắt gặp, vậy chẳng phải xấu hổ muốn chết à.

"Lấy ra rồi lấy ra rồi, quần áo bị lấy ra rồi đạo diễn!"

"Bùi Úc đang ngủ?"

"Ban nãy sao tôi giống như nghe thấy tiếng Bùi Úc nói chuyện, nghe nhầm rồi à?"

"Nếu Bùi Úc đang ngủ, vậy vừa rồi Địch Tinh Thần ở trong phòng một mình làm gì, không có động tĩnh nào hết?"

"Có khả năng là cậu ấy không biết camera bị che?"

Mọi người cùng nhìn vào camera theo dõi thấy Địch Tinh Thần đã đi vào phòng tắm.

Địch Tinh Thần vào đến phòng tắm, giơ ngón tay trắng nõn lên nhìn, trong gương khóe miệng cậu cũng đã giương cao.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, nhân viên tổ chương trình nói: "Bùi Úc tỉnh."

Bùi Úc xoay người nầm trên giường một lúc mới ngồi dậy.

"Cậu ấy cởϊ qυầи áo không?"

"Không, vẫn mặc quần dài."

"Rất có khuôn phép." Quách Băng nói.

"Dù sao cũng đang quay chương trình, cậu ấy không dám không khuôn phép đâu."

"Chỉ mong là vậy." Quách Băng nói.

Nói thật, từ những gì bọn họ thất, từ đầu đến cuối Bùi Úc biểu hiện đều rất khắc chế, rất khuôn phép.

Bùi Úc xuống giường, ngồi ở mép giường một lúc mới đứng lên. Lúc hắn đang xỏ giày thì Địch Tinh Thần mặc áo tắm dài đi ra.

Vừa mới tắm xong nên tóc Địch Tinh Thần vẫn còn ướt.

"Quên lấy quần áo." Địch Tinh Thần nói.

Bùi Úc cười nhìn cậu, trên mặt vẫn mang theo cơn buồn ngủ, lại có một cảm giác ngứa ngáy mà nam nhân vừa mới tỉnh dậy mang lại. Hắn không nói chuyện, thực im lặng.

Loại im lặng này làm cho sự tiếp xúc thân mật ban nãy trở nên ngọt ngào hơn, mà vì sự riêng tư ngọt ngào này càng thêm đốt người. Đây là bí mật chỉ có hai người bọn họ mới biết được, sự rung động, căng thẳng, hưng phấn của mối tình đầu, hơn nữa lén lút tạo nên kí©h thí©ɧ quả thực làm cho cảm tình của bọn họ lan rộng tựa như ngọn lửa cuồng nộ, nóng bỏng khiến Địch Tinh Thần có chút không biết phải làm sao.

Địch Tinh Thần cầm quần áo quay trở lại phòng tắm.

Chờ cậu thay quần áo xong đi ra, Bùi Úc liền hỏi: "Em tập luyện cả trưa có đói bụng không, chúng ta ăn cơm rồi đi lễ hội âm nhạc?"

Địch Tinh Thần không nhìn Bùi Úc, chỉ nói: "Được."

Cậu thật sự đói bụng.

Nhưng bây giờ ăn cơm thì có chút sớm, vì tập luyện vào buổi trưa nên thể lực cậu tiêu hao quá nhiều, cho nên mới đói, Bùi Úc ngủ hết buổi trưa có đói không?

"Anh đói không?" Cậu hỏi Bùi Úc.

Bùi Úc nói: "Cùng em ăn."

Thành thật ngoài dự đoán của mọi người khiến Địch Tinh Thần đỏ bừng mặt, lại cảm thấy Bùi Úc thực tri kỷ.... mà hình như Bùi Úc vẫn luôn tri kỷ như vậy.

Người đàn ông này, sao biết cách chọc tâm cậu như vậy chứ.

Hai người cùng nhau xuống lầu, thấy nhân viên công tác tổ chương trình đã chuẩn bị đi lễ hội âm nhạc trước, Bùi Úc hỏi: "Nhiều người đi vậy à?"

"Sợ rằng lễ hội âm nhạc lần này sẽ có đến hàng nghìn hàng vạn người đi, vì đảm bảo việc ghi hình thuận lợi, cũng vì sự an toàn cho các cậu, lần này có thể phái được ai đi chúng tôi đều phái đi hết." Quách Băng nói rồi nhìn Bùi Úc. Có nhiều nhân viên cùng đi như vậy, được nhiên là có hai nguyên nhân mà hắn vừa nói, đương nhiên một nguyên nhân quan trọng hơn là các khách mời khác cũng sẽ đi.

Ít nhất thì có sáu khách mời đều sẽ đi.

Sở dĩ hắn không nói cho Bùi Úc là vì sợ sau khi Bùi Úc biết sẽ không đi nữa.

Bùi Úc và Địch Tinh Thần ăn cơm xong thì trực tiếp xuất phát đến lễ hội âm nhạc Blueberry.

Lễ hội âm nhạc Blueberry được tổ chức ở vùng ngoại ô gọi là vịnh Inuhai, là nơi các huyện quận gặp nhau, năm trước mới được cấp phép thành khu du lịch nghỉ dưỡng, mà sân khấu chính của lễ hội âm nhạc Blueberry được xây dựng cách bãi biển không xa, cách mấy trăm mét chính là vùng biển rộng.

Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng buổi biểu diễn đã bắt đầu trước rồi. Bọn họ vừa xuống xe liều nghe thấy tiếng dàn hợp ca.

"Đã bắt đầu rồi." Địch Tinh Thần nói xong vội vàng cầm camera cầm tay rồi xuống xe.

Khung cảnh biển người đông đúc, quay video chụp ảnh khắp nơi đều có, đây là nơi vui đùa hết mình của người trẻ tuổi, ở đây có rất nhiều người đeo khẩu trang, thậm chí cũng có rất nhiều người đẹp trai, hai người cuối cùng cũng có thể đi vào trong đám người.

Nhưng kích thước của Bùi Úc quá dễ thấy.

Thanh niên thời nay nói chung đều rất cao, nhưng những người cao gần 1m9 thì đi đâu cũng được coi là cao, Bùi Úc kéo thấp mũi lưỡi trai xuống, nói: "Chúng ta qua bên kia đi, ít người hơn."

Sân khấu chính được dựng rất cao, đứng bên ngoài lìa cũng có thể nhìn thấy, chỉ là khoảng cách quá xa không thể thấy rõ mặt ca sĩ. Người đang hát trên sân khấu lúc này là một ca sĩ nữ dân ca, cô ấy đang hát một bài hát rất nổi tiếng trên nền tảng tự truyền thông năm nay, khiến tất cả mọi người đều tham gia đồng ca, bầu không khí náo nhiệt lập tức thu hút mọi người vào. Địch Tinh Thần vẫn nhìn chằm chằm trên sân khấu, Bùi Úc thì không ngừng đánh giá xung quanh.

Mặc dù Quách Băng cố tình giấu giếm hắn nhưng dựa vào lẽ thường mà suy đoán, ngoại trừ hai người khẳng định sẽ có khách mời khác đến lễ hội âm nhạc, đây là một sự kiện lớn của khu Quan Hải, mấy khách mời khác không có khả năng không biết.

Tổ chương trình có lẽ rất hy vọng hắn và Địch Tinh Thần sẽ gặp được những người khác ở lễ hội âm nhạc.

Nhưng lễ hội âm nhạc Blueberry rất lớn, tại đây ít nhất có hơn chục ngàn người, mặc dù mọi người đều ở nhưng tỷ lệ gặp được cũng không lớn.

Lễ hội âm nhạc không có chỗ ngồi, mọi người mặc sức đứng, ngoại trừ mấy nghìn người dưới sân khấu, trên bãi biển phía xa, trên thảm cỏ xanh, khu vực ăn uống tất cả đều có người, giờ đã là 6 giờ 10 phút, hoàng hôn hoàn toàn biến mất, bóng đêm bắt đầu buông xuống, chờ đến màn đêm bao trùm toàn bộ, tỷ lệ gặp được các khách mời khác càng thấp.

Tâm tình bây giờ của Bùi Úc khác với lúc trước, nếu là trước đây, hắn nghĩ đến mấy khách mời khác có thể sẽ đến nơi này, phỏng chừng sẽ nghĩ cách đưa Địch Tinh Thần đến nơi khác.

Nhưng hiện tại hắn đã biết được Địch Tinh Thần có cảm giác với hắn, tâm kiên định hơn nhiều so với trước.

Hắn cảm thấy chuyện để Địch Tinh Thần nhìn thấy ca sĩ yêu thích của cậu càng quan trọng hơn, còn mấy khách mời khác, gặp được cứ gặp..... dù sao không có khả năng chỉ có hai người bọn họ đồng hành cùng nhau, tám người bọn họ sẽ đoàn tụ vào ngày mai, vấn đề ở chỗ sớm hay muộn.

Màn đêm buông xuống, gió biển thổi qua đám người, ở bờ biển bỗng nhiên có người bắn pháo hoa, Địch Tinh Thần quay đầu lại nhìn liền thấy pháo hoa đỏ rực nở rộ trên bầu trời, cậu vươn tay nắm lấy cổ tay Bùi Úc, ra hiệu hắn mau quay lại cảnh pháo hoa phía sau, Bùi Úc giơ camera lên quay, vừa mới giơ camera liền thấy có đứa nhóc xuyên qua đám người chen chúc vỗ vai hắn.

Địch Tinh Thần và Bùi Úc cùng lúc quay đầu nhìn, tiểu soái ca kia ở trong tiếng nói ầm ĩ lớn giọng hỏi: "Anh đẹp trai, có thể thêm WeChat không?"

Bùi Úc dùng ngón tay cái chỉ Địch Tinh Thần: "Có đối tượng rồi."

Đối phương nghe vậy lập tức nhìn sang Địch Tinh Thần, mặc dù cách khẩu trang nhưng mặt Địch Tinh Thần vẫn đỏ, sân khấu đột nhiên vang lên tiếng đàn guitar điện, cùng với bùm bùm bùm của pháo hoa, khán đài lập tức bùng lên tiếng hoan hô, pháo hoa chiếu sáng mặt mày Địch Tinh Thần, mắt tựa sao trời, lông mày anh khí, đứa nhóc kia vừa thấy liền ngượng ngùng rời đi.

"Rất nổi tiếng nha." Địch Tinh Thần lớn tiếng nói.

Bùi Úc mỉm cười: "Chủ yếu do tôi quá cao, dễ thấy."

Bùi Úc dáng người cao, mặc dù đứng trong đám người hỗn loạn, liếc mắt một cái cũng dễ dàng nhìn thấy hắn, khẩu trang không che được thần thái quý khí của hắn. Tiếp đến là một ban nhạc rock and roll nước ngoài lên sân khấu, Bùi Úc lớn tiếng hỏi: "Em thích rock and roll không?"

"Bình thường thì tàm tạm nhưng nghe tại hiện trường rất high." Địch Tinh Thần nói.

Dù sao Địch Tinh Thần vẫn là đứa nhỏ hai mươi tuổi, rất dễ dàng bị bầu không khí cảm nhiễm, thấy người khác nhảy theo cậu cũng nhảy theo mọi người, Bùi Úc giơ camera trong tay lên liên tục quay cậu, đèn hồng, đèn xanh, ánh sáng ở lễ hội âm nhạc thực rực rõ, Địch Tinh Thần đứng dưới ánh sáng lòe loẹt học theo đám người vẫy tay, phấn khích đến mức ngay cả Bùi Úc cũng thăng hoa cùng cậu.

Bọn họ trong đám đông khoảng hơn bốn mươi phút, Địch Tinh Thần muốn ra ngoài nghỉ ngơi một lát thuận tiện đi vệ sinh, liền cùng Bùi Úc rời khỏi đám người, kết quả vừa mới ra, Địch Tinh Thần cũng bị người ngăn lại.

"Anh đẹp trai, có thể thêm cách thức liên lạc không?"

Địch Tinh Thần chưa kịp trả lời, Bùi Úc đã khoác lấy vai cậu kéo vào trong ngực.

"Quả nhiên người đẹp trai đều có bạn trai......" Địch Tinh Thần mơ hồ nghe thấy đối phương nói.

"Tớ đã nói hai người bọn họ vừa nhìn đã biết là một đôi, người có dáng người cao kia cầm camera quay người còn lại lúc lâu, ánh mắt si tình muốn chết."

Địch Tinh Thần: "....."

Mặt đỏ bừng.

Vừa rồi Bùi Úc không xem biểu diễn mà nhìn cậu sao?

Bùi Úc buông vai cậu ra, giao camera cho mấy người nhân viên rồi cùng cậu vào nhà vệ sinh.

Có nhiều nhà vệ sinh nhưng đều có người. Bọn họ đứng ở cửa chờ một lúc, vừa có hai người rời đi thì Địch Tinh Thần cởi bỏ cúc quần hơi nghiêng người vào trong, môi mím chặt.

"Có thể ra ngoài từ bên kia." Bùi Úc bỗng nhiên nói.

Địch Tinh Thần kéo quần lên nhìn sang bên khác. Nhà vệ sinh này có hai lối đi nam bắc.

Cậu đi rửa tay, Bùi Úc đuổi theo dùng vòi nước với cậu rửa tay, ngay sau đó nắm chặt tay cậu đi ra từ cửa khác.

Lối đi còn lại hướng về phía biển, ngoại trừ bóng đèn ở cửa, những nơi khác đều đen như mực, tiếng sóng biển rất lớn. Trái tim Địch Tinh Thần đập càng lúc càng nhanh, nói: "Anh làm gì vậy."

Bùi Úc không nói lời nào chỉ kéo tay cậu đi về phía biển. Lúc này không có camera, cũng không có nhân viên, trên bãi biển tốp năm tốp ba người xa lạ. Có lẽ Địch Tinh Thần nghĩ ra được Bùi Úc muốn làm cái gì cho nên trái tim như muốn nhảy lên cổ họng, Gió biển thổi bay tóc cậu, trong nhất thời tất cả da gà đều nổi lên, có một loại lãng mạn và nguy hiểm như chạy trốn, Bùi Úc bỗng dưng ngừng lại, cậu theo không kịp trực tiếp đυ.ng phải Bùi Úc.

Trái tim hai người cùng dán vào nhau, cùng một nhịp đập.

Trong bóng đêm, cậu có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt Bùi Úc, tựa như ngọn lửa rụng động giữa mặt biển sâu thẳm.

"Nếu tôi trở nên sắc hơn, em có sợ không?" Bùi Úc tháo khẩu trang xuống.

Câu hỏi này nói cậu nên trả lời thế nào, cậu vừa nghe đầu óc liền trở nên trống rỗng. Tầm mắt của Bùi Úc vẫn không chút nhúc nhích mà nhìn cậu.

Địch Tinh Thần nhíu mày, cậu bị Bùi Úc khơi dậy lên du͙© vọиɠ tuổi trẻ nhưng cậu lại thực khẩn trương, do dự.

Sau đó khẩu trang của cậu cũng bị Bùi Úc tháo xuống. Mà khẩu trang của cậu tựa như quần áo trên người.

Bùi Úc nói: "Tôi muốn hôn em."

Sau đó hắn lập tức ngậm lấy đôi môi cậu.

Từ phía xa truyền đến tiếng hát ác nghiệt, Địch Tinh Thần cảm giác mình sắp không hô hấp được nữa.

————————

Đôi bạn trẻ này càng ngày càng ngọt rồi.