Sở Viêm biết hôm nay cô sẽ về, vốn không định đến nhưng chẳng hiểu sao chẳng thể kiểm soát được mình. Ngồi trong xe, anh nhìn thấy cô
Diệp Tử Yên vẫn luôn xinh đẹp như vậy, chỉ là không còn nét ngây ngô của hồi trước nữa. Bỗng Sở Viêm nhìn thấy bên cạnh cô có một người ngoại quốc, cao rất đẹp trai. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nhìn hai người họ đứng cạnh nhau rất hòa hợp, cũng rất đẹp đôi
Suy nghĩ ấy hiện lên trong đầu, Sở Viêm cảm thấy ngột ngạt, anh ním môi nói với Trương Vỹ: “ Trở về công ty”
Trương Vỹ thầm thắc mắc: ông chủ không phải đến đến họ sao?. Nói rồi anh cũng lái xe trở về công ty
Trên đường về, Sở Viêm cười giễu chính mình: Sở Viêm mày còn mong đợi cái gì chứ. Đã 5 năm rồi, cô ấy sẽ đợi mày sao?. Cảm giác bực bội càng dâng lên trong lòng, anh nới lỏng carvat: “ Đến Lâm Đỉnh đi”
Trương Vỹ lại một lần chuyển hướng, lái xe đến Lâm Đỉnh. Xem ra hôm nay tâm trạng ông chủ không tốt
…
“ Gọi cho cậu ấy không được sao?” Nhan Mộ hỏi
Trần Khải thở dài: “ Không nghe máy”. Tối nay họ làm tiệc tẩy trần cho cô, nhưng Sở Viêm lại không nghe máy
Nhan Mộ liền nói: “ Sở Viêm cậu ấy sao vậy chứ, đợi người 5 năm, giờ người về rồi thì cậu ấy liền né tránh”
Trần Khải đẩy anh vào: “ Đi thôi, đừng để họ đợi lâu”
Trong phòng bao, Diệp Tử Yên và Lâm tích đang trò chuyện với nhau. Lâm Tích đang cho cô xem váy cưới của mình, cả hai trò chuyện rất vui vẻ
Diệp Tử Yên nhìn thấy Trần Khải và Nhan Mộ bước vào nhưng lại không thấy Sở Viêm đâu, thầm nghĩ: anh ghét cô như vậy sao
Diệp Tử Yên giả vờ giận dỗi nói: “ Lâm Tích cậu sắp cưới rồi a? sao lại bỏ mình đi như vậy chứ”
Trần Khải và Nhan Mộ thấy cô vẫn như thường cũng liền ngồi xuống trò chuyện: “ Diệp Tử Yên lần này cậu không qua đó nữa sao?”
Cô cười đáp: “ Không đi nữa, mình cũng muốn trở về nước, dù sao mấy năm nay trong nước cũng rất phát triển”
Nhan Mộ cười lớn, nói: “ Diệp Tử Yên cậu chính là sinh viên xuất sắc của Harvard a, ai dám không nhận cậu chứ”
Nhan Mộ như vô tình hỏi cô: “Tử Yên cậu mau khai thật đi. Mấy năm nay bên Mỹ, chẳng lẽ cậu không tìm được cho mình anh đẹp trai nào sao?”
Lâm Tích và Trần Khải cũng lắng tai nghe. Thứ họ muốn biết bây giờ chính à cô có bạn trai hay không. Dù sao Sở Viêm cũng đợi lâu như vậy, nếu cô có bạn trai họ cũng sẽ giúp Sở Viêm đập chậu cướp hoa.
Lâm Tích cũng vờ nói: “ Đúng vậy, Yên Yên người hồi sáng cũng rất được a”
Diệp Tử Yên ngẩng người, chủ đề thay đổi cũng quá nhanh rồi đó: “ Mình bên đó học lên tiến sĩ, thật sự không có thời gian. Còn Charles cậu ấy là chị em của mình a, các cậu đừng suy nghĩ lung tung”
Nhan Mộ khẽ rùng mình: “ Chị em sao?”. Sáng nay anh với cậu ta còn khoác vai nhau đi a. Nhan Mộ khẽ ngước nhìn trời: trong sạch của anh aaa
Trần Khải cũng nhẹ thở ra: lo lắng cả một hồi, thì ra cậu ta là gay sao. Sở Viêm vẫn còn cơ hội
Sở Viêm lúc này tại Lâm Đỉnh, anh rất ít khi uống rượu trừ cuối cấp năm ấy. Sở Viêm lấy cho mình thêm một điếu thuốc, không biết anh đã hút bao lâu rồi
Lâm Dực bước vào: “mẹ kiếp. Cậu đang xông khói sao”. Lâm Dực chạy đến mở cửa sổ ra
Trong phòng bớt khói, anh nhìn Sở Viêm đang bình tĩnh ngồi trên ghế: tên này lại phát khùng gì thế: “ Sở Viêm, cậu hôm nay lại có thời gian đến chỗ tôi ngồi hút thuốc như vậy”
Do hút thuốc quá nhiều giọng anh khàn khàn: “ Mượn chỗ cậu một chút”
Lâm Dực xoay người, mở tủ lấy rượu, rót cho anh: “ Uống một chút không?”
Sở Viêm gật đầu.