Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy người bọn họ tới quán cơm.

Gọi là quán cơm chứ thật ra Triệu Lâm dẫn bọn hắn tới một nhà hàng thoạt nhìn vô cùng xa hoa, người phục vụ mang menu đến để Triệu Lâm chọn món ăn, Triệu Lâm chọn xong liền đưa thực đơn cho Tống Dã, Tống Dã nâng mí mắt nhìn gã, không nhận.

“Này.” Triệu Lâm lại đưa thực đơn cho Thịnh Dục, Thịnh Dục nhận xong liền phát hiện món mình muốn ăn đã được gọi nên không chọn thêm.

Triệu Lâm trả thực đơn cho người phục vụ, người phục vụ lui ra ngoài chuẩn bị đồ ăn, trước khi đi còn được dặn dò món ăn này không được làm cay.

Thịnh Dục nhìn đến mơ mơ màng màng, càng ngày càng tò mò hai người này rốt cuộc là mối quan hệ gì.

Cục diện ba người vô cùng xấu hổ, Triệu Lâm lôi kéo Tống Dã nói chuyện, Tống Dã lại không để ý đến gã, gã hỏi một câu Tống Dã không đáp câu nào, hoặc là trả lời một âm tiết.

Hệ thống lúc này nhảy ra, “Ký chủ, tình địch đã xuất hiện, mời ngài sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu!”

“……”

Thịnh Dục nhìn Triệu Lâm, lại nhìn Tống Dã, “Tao chuẩn bị cái gì? Mày nói lại cho tao nghe, Triệu Lâm quả thật là thằng bội bạc, thấy người mới liền quên tao?”

Hệ thống, “Ký chủ cần phải đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi, cứ thường xuyên lười biếng không chịu nỗ lực gì hết, Tống Dã sắp bị tiểu yêu tinh quyến rũ mất rồi!”

“……” Thì ra tình địch mà nó nói không phải là Tống Dã mà là Triệu Lâm?

“Làm sao mày thấy được Triệu Lâm sẽ là tình địch của tao?”

Hệ thống, “Bổn hệ thống là hệ thống có trí tuệ, bất luận ai có ý đồ tiếp cận Tống Dã vì mục đích xấu xa ta đều biết, mong ký chủ nhanh chóng đánh đuổi tiểu yêu tinh có ý đồ câu dẫn Tống Dã, đoạt lại vị trí chính chủ.”

“…… Tao và Tống Dã chỉ là bạn bè bình thường, không đúng, đừng nói là mày đang gán ghép bọn tao thành một CP đó chứ?”

Bị Thịnh Dục liếc mắt một cái nhìn thấu tâm can, hệ thống cũng không hoảng loạn, “Tui đây chỉ vì ngài thôi, ngài mau nhanh nhanh đoạt lại sự chú ý của Tống Dã đi, nếu không bổn hệ thống sẽ thi hành mệnh lệnh cưỡng chế.”

Bất luận kẻ nào cũng đừng hòng phá hỏng qui tắc của nó!

Hệ thống thở phì phì.

Thịnh Dục nhìn Tống Dã lạnh mặt, Triệu Lâm cười hì hì nói với hắn không ngớt lời, chưa kịp làm động tác gì đã nghe trong đầu phát ra âm thanh lạnh băng của máy móc, “Hệ thống đã khởi động chương trình cưỡng chế xong, mong ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”

!!!

“Mười.”

“Chín.”

Thịnh Dục, “……”

“Bảy.”

“Ai từ từ, từ từ! Tự tao làm! Tao có thể! Tao lập tức đánh đuổi tiểu yêu tinh!”

“Ba…… Cưỡng chế tạm dừng, ký chủ nói thật không?”

“Thật mà.” Thịnh Dục nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía hai người đang nói chuyện.

Hệ thống dừng động tác, “Mong ký chủ cố lên.”

Đồ hệ thống khó chiều.

Hệ thống: Ha ha.

Triệu Lâm chú ý tới ánh mắt Thịnh Dục, nâng ấm nước trong tay lên hỏi cậu, “Uống nước hả?”

Thịnh Dục đen mặt nhận ấm nước trong tay gã.

Triệu Lâm nhướng mày nhìn sắc mặt Thịnh Dục thay đổi, cười cười đem ly nước sôi để nguội của Tống Dã vứt vào thùng rác, sau đó thân thủ nhanh nhẹn rót cho hắn một ly khác, “Cái ly đầu tiên không sạch sẽ, dùng để rửa thôi, uống ly này đi.”

“Được.” Tống Dã khẽ nhếch khóe môi, cầm ly nước Thịnh Dục đẩy đến trước mặt hắn uống.

Toàn bộ buổi tối chỉ cần Triệu Lâm nói chuyện với Tống Dã, Thịnh Dục liền hỏi hắn, “Uống nước không?”

Đối với vấn đề của Thịnh Dục, từ trước đến nay Tống Dã rất dễ nói chuyện, “Uống.”

Vì thế toàn bộ buổi tối hôm đó Tống Dã không ăn cơm nhiều, còn nước thì uống sắp cạn hai cái hồ lớn.

Đến cuối cùng, khi Thịnh Dục lại hỏi Tống Dã có uống nước không, Tống Dã còn chưa nói gì Triệu Lâm đã không nhìn được.

“Được rồi Thịnh Dục, sao mày cứ bắt cậu ta uống nước hoài vậy? Dùng bữa cũng phải ăn từ từ, uống nước cũng không khác đâu.”

Thịnh Dục đổ nước vào ly, Tống Dã liếc mắt nhìn Triệu Lâm một cái, Triệu Lâm vừa mới mở miệng đã bị cái liếc mắt này trừng đến khép miệng, thầm mắng một tiếng đm.

Ngược lại Tống Dã nói với Thịnh Dục, “Không sao, vừa hay tao cũng khát.”

Thịnh Dục lần đầu tiên thấy Triệu Lâm nghẹn khuất như vậy, chỉ thấy gã cong khóe môi nhìn Tống Dã cười nói, “Mày nghĩ vậy là xong sao?”

Tống Dã, “……”

Thịnh Dục đem ly nước đặt trên bàn cầm lên, tự mình uống một ngụm, sau lại đưa ly nước đến bên môi Tống Dã, “Anh Dã, tao nếm rồi, ly này rất ngọt, khác với những ly nước kia.”

Ánh mắt khıêυ khí©h nhìn Triệu Lâm giận mà không dám nói gì, cười càng phóng túng.

Hừ, mặc mày ăn hϊếp đủ rồi, cuối cùng cũng có người có thể trị mày.

Triệu Lâm nhìn Tống Dã không tự lượng sức cố gắng uống một ngụm, ánh mắt u oán nhìn Thịnh Dục.

Thịnh Dục có Tống Dã làm chỗ dựa, tự nhiên không sợ gã, cậu gắp một miếng ngó sen đặt vào chén của Tống Dã, “Anh ơi, cái này ăn ngon lắm, đừng nhìn màu đỏ mà nghĩ món này cay, thật ra nó là màu điều đấy, một chút cũng không cay, anh ăn thử đi.”

Tống Dã gắp lên đưa vào miệng, cuối cùng còn cho lời bình, “Ăn ngon.”



Triệu Lâm dùng ánh mắt “Hận rèn sắt không thành thép” nhìn hai người, như nghĩ tới điều gì mà câu khóe môi, oai phong dựa vào ghế hỏi, “Thịnh Dục, ngày đó tên đánh trận cùng chúng ta là ai vậy? Mùi vị ghen tuông đó, cứ như hận không thể trực tiếp lấy thương đâm xuyên qua đầu tao.”

“Một người bạn.” Thịnh Dục nhịn cười, nhìn gã nói, “Mày cũng biết.”

Triệu Lâm nhướng mày, “Tao quen? Không phải là tên nhóc Đoạn Lạc Ân chứ? Chừng nào có thời gian thì rủ nó đi chơi cùng đi, không uổng công “yêu thương” tao……”

Tống Dã nhấc mí mắt nhìn gã một cái, Triệu Lâm được chú ý liền ba phải chuyển lời nói đến bên miệng thành, “Khiến người thương tâm.”

Thịnh Dục gắp một cái bánh đường đỏ, “Không phải nó.”

“Không phải?”

“Ừm.”

“Vậy là ai? Người tao và mày cùng quen biết còn có ai khác sao?”

Thịnh Dục trong miệng nhai đồ ăn, đôi mắt xảo trá tràn đầy ý cười nhìn về phía Tống Dã, “Anh Dã, có người hỏi kìa.”

Tống Dã nhìn về phía Triệu Lâm, “Là tao, có ý kiến?”

Mẹ!

Triệu Lâm chưa từng cùng Tống Dã chơi game, đương nhiên không biết tài khoản của hắn, vốn dĩ muốn ở trước mặt Tống Dã cáo trạng Thịnh Dục khiến cậu không cậy sủng mà kiêu, không nghĩ tới trực tiếp bẩm báo với chính chủ luôn.

Triệu Lâm thích mắng người nhưng không dám ở trước mặt Tống Dã mắng người, sợ dạy hư nhóc con, thành ra nghẹn một bụng khí giận, cũng không dám uống rượu, cực kỳ buồn bực uống ly nước một cách tàn nhẫn.

Tống Dã giống như vô tình hỏi, “Hôm nay khi lái xe mày làm gì?”

Nghe vậy Triệu Lâm ngỡ ngàng, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Thịnh Dục, Thịnh Dục như gian thần đắc ý gắp đồ ăn đưa đến chén của Tống Dã, “Hỏi mày kìa, mày nhìn tao làm gì, trên mặt tao cũng không có đáp án.”

Triệu Lâm, “……”

Ra vẻ trấn định, “Không làm gì hết, lái xe phải chăm ý an toàn mà.”

“Có cục c*t, mày điên cuồng theo đuổi tự do mà? Nếu không phải tao ngăn cản, nói không chừng mày còn trực tiếp nhảy từ trên xe xuống.”

Triệu Lâm híp mắt nhìn Thịnh Dục, “Bạn học nhỏ, không thể nói bậy.”

Trả thù! Tuyệt đối là trần trụi trả thù! Tuyệt đối nhìn ra gã là đệ khống, cố ý ở trước mặt Tống Dã cáo trạng gã!

(*) đệ khống: người cuồng em trai.

Thịnh Dục híp mắt nhìn gã, “Ái chà, sao lại là bạn học nhỏ vậy kìa? Không gọi bảo bối nữa sao?”

Tống Dã, “Bảo bối?”

Thịnh Dục, “Chính xác! Chiều nay cậu ta cứ luôn miệng gọi tao là bảo bối ơi bảo bối à, lúc mày tới cũng nghe phải không? Lại còn ép tao uống bia uống rượu! Không uống liền giở trò!”

“……”

Tống Dã nhướng mày nhìn Triệu Lâm, “Giở trò? Ép cậu ấy uống bia?”

Triệu Lâm, “…… Mày, mày không được nói bậy! Tống Dã, tao không hề, cái gì tao cũng chưa làm! Mày không thể tin lời nói của một bên!”

Tống Dã buông đũa, ánh mắt phiêu phiêu nói, “Đưa chìa khóa cho tao.”

“Chìa khóa gì…… Tao đưa tao đưa liền.” Triệu Lâm vội giao chìa khóa xe cho Tống Dã.

“Một tháng không được uống rượu bia.”

“Tống Dã, cái này hơi quá mức đi…… Được được được, không uống, không uống!”

Thịnh Dục sửng sốt, thất thần chốc lát liền cười.

Triệu Lâm nhìn cậu cười cũng chỉ dám dùng khoé mắt nhìn lén, không dám nói lời dư thừa.

Hệ thống cũng đang xem náo nhiệt, “Ký chủ có biết bây giờ ngài là cái dạng gì không?”

Thịnh Dục, “Cái dạng gì?”

Hệ thống, “Tiểu nhân đắc chí.”

“……”



Tống Dã với Thịnh Dục không về trường học mà trực tiếp ngồi xe về nhà.

Ở trên xe, Thịnh Dục hỏi, “Mày với Triệu Lâm rốt cuộc là có quan hệ gì? Tại sao cậu ta nghe lời mày như vậy?”

Tống Dã nhìn cậu, “Muốn biết? Lại còn không cho tao nói chuyện với nó, có phải ghen không?”

“Tao ghen cái rắm! Mày nói hay không?”

“Nói nói nói.” Tống Dã nắm lấy ngón tay Thịnh Dục đang chỉ về phía hắn.

“Không phải mày không biết, từ nhỏ tao đã không có ba.”

Thịnh Dục biết, ba Tống Dã vẫn luôn là đề tài không thể nhắc tới, không nghĩ tới Triệu Lâm lại có quan hệ với ba Tống Dã, trong nháy mắt sự tò mò vơi đi rất nhiều.

“Nếu không muốn nhắc đến thì đừng nói.”

Bóng đêm mênh mang, gió lạnh phất phơ, Tống Dã nắm ngón tay cậu, nhẹ giọng giải bày, “Mày muốn biết, tao sẽ nói cho mày hết.”

Trước mặt cậu là thiếu niên với ý cười dịu dàng, khuôn mặt tuấn lãng, trong nháy mắt lơ đãng, tim Thịnh Dục như bị thứ gì đó chạm khẽ một cái.

“Tao chưa bao giờ nhắc tới người cha này, bởi vì tao là đứa con ngoài giá thú.”



Giọng nói của Tống Dã vô cùng bình thản, “Người đó ở rể nhà Triệu gia, Triệu Lâm là đứa con người đó kết hôn với người phụ nữ Triệu gia, lớn hơn tao một tuổi, có thể nói Triệu Lâm là anh của tao, cha tao và người vợ kia không có tình cảm, sau này có tiền liền ở cùng mẹ tao, cứ như thế bọn họ có tao, Triệu gia biết tao tồn tại, cứ như vậy thôi.”

Hắn nói thập phần nhẹ nhàng, giống như đang nói một việc nhỏ nào đó không quan hệ đến mình, thế nhưng Thịnh Dục có thể thông qua đôi lời này lấp đầy những khoảng trống kí ức xưa cũ hắn không nhắc đến.

Khi còn nhỏ Tống Dã và mẹ luôn nương tựa vào nhau, mẹ hắn là người thứ ba, các bạn học khác đều có ba có mẹ, chỉ riêng Tống Dã lại không thể gặp mặt cha, có đôi khi cho dù nhìn thấy cũng không thể nhận.

Cho nên hắn quái gở, không chơi cùng các bạn, nhà Thịnh Dục sát nhà hắn, học chung một nhà trẻ một trường tiểu học.

Hơn nữa tính cách Thịnh Dục vốn dĩ hướng ngoại lại hiếu động, cho dù Tống Dã lạnh mặt không nói lời nào cậu cũng không ngại, ở nhà trẻ dính chặt Tống Dã không buông.

Tống Dã bị cậu bám dính liền hỏi, “Cậu có thể đừng đi theo tớ được không?”

Thịnh Dục vô tâm không tim không phổi nhìn hắn cười, nói đến đúng tình hợp lý, “Không được, cậu lớn lên đẹp quá chừng, tớ muốn chơi cùng bạn Tống xinh đẹp nha, tớ cũng muốn sau này lớn lên sẽ đẹp đó.”

Tiểu Thịnh Dục mềm mại khả ái, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm với một cái đầu tròn ủm, chớp mắt nhìn Tống Dã, Tống Dã nghĩ thầm, cậu đã đủ đẹp rồi.

Thứ bảy hàng tuần là lúc mẹ Tống Dã không ở nhà, Thịnh Dục liền chạy sang tìm hắn cùng nhau chơi trò chơi, tuy nhiên Tống Dã thường xuyên không chịu phối hợp, Thịnh Dục cũng không giận, Tống Dã không muốn chơi cùng thì cậu liền tự mình chơi.

Có đôi khi cùng nhau xem TV, tiểu Thịnh Dục sẽ hôn trộm tiểu Tống Dã khi hắn không chú ý.

Trẻ con thường hay biểu đạt sự quý mến trực tiếp như thế, lần nào Tống Dã cũng xụ gương mặt nhỏ, nói cho cậu biết con trai và con trai không thể hôn nhau.

Thịnh Dục sẽ hỏi hắn, “Vì sao? Nếu cậu là con gái thì tớ mới có thể hôn cậu sao?”

Tống Dã cũng không rõ mấy vấn đề này, hắn chỉ có chút kiến thức đủ để hiểu như vậy là không đúng.

Sau đó tiểu Thịnh Dục liền nói, “Mẹ tớ nói khi còn nhỏ chúng ta đã được định sẵn hôn ước đó, về sau cậu phải gả cho tớ, vậy thì cậu chính là của tớ, tớ có thể hôn cậu mà.”

Tống Dã phản bác không được, chỉ có thể nói, “Mẹ cậu lừa cậu đó, cậu là con trai, tớ cũng là con trai, chúng ta không thể kết hôn, tớ không thể gả cho cậu.”

Tiểu Thịnh Dục không tin, nháo nhào muốn ôm hắn, tiểu Tống Dã không để ý tới cậu, trực tiếp chạy đi.

Tốt nghiệp nhà trẻ, hai người lại chung một trường tiểu học.

Có một lần Thịnh Dục đến nhà Tống Dã liền phát hiện cửa nhà không khoá, cậu trực tiếp đi vào, vừa vào đã phát hiện phòng khách một mảnh hỗn độn, ly nước bị quăng ngã vỡ tung toé trong một góc, trên bàn lộn xộn một mảnh.

Thịnh Dục cho rằng có ăn trộm nên vô cùng khϊếp sợ, lập tức la to tên của Tống Dã nhưng không nghe được tiếng Tống Dã hồi âm.

Cậu vội vàng chạy về nhà báo nguy, xui xẻo thay lúc ấy ba mẹ lại không ở nhà, cậu liền dùng điện thoại ba mẹ cố ý lắp trong nhà báo nguy, Thịnh Dục bảy tuổi đọc chính xác địa chỉ gia đình mình cho chú cảnh sát, sau đó một lần nữa quay lại nhà Tống Dã, tự mình tìm kiếm từng phòng một với hy vọng tìm được Tống Dã.

Cuối cùng, trong một căn phòng ngổn ngang đồ đạc vỡ nát, cậu đã tìm thấy Tống Dã trốn trong góc.

Cửa phòng bị cây chổi chặn ngang tay cầm ở bên ngoài, bên trong không mở được, khi Thịnh Dục mở cửa liền thấy Tống Dã ngồi xổm vùi đầu trong góc.

Tống Dã ngẩng đầu, trên mặt sưng đỏ, trong căn phòng đen kịt này hắn chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng do cánh cửa mở toang cùng với cậu bé nhanh chân chạy lại ôm hắn, nâng hắn đi ra ngoài.

Một lúc sau chú cảnh sát tới nơi tra hỏi, toàn bộ hành trình Tống Dã đều lạnh mặt, cảnh sát hỏi gì hắn đều không nói một câu, thẳng đến khi mẹ Tống Dã —— một người phụ nữ xinh đẹp mạnh mẽ trở về, nói là con trai không cẩn thận tự nhốt mình trong phòng, cảnh sát lúc này mới rời đi.

Thịnh Dục lúc ấy còn không hiểu, rõ ràng không phải như vậy, sao Tống Dã có thể tự khóa bản thân trong phòng được?

Chẳng qua cậu còn chưa nói gì đã bị Tống Dã nắm cổ tay.

Trong ánh mắt của Tống Dã có cầu xin, cũng có cảm kích.

Rốt cuộc Thịnh Dục không nói gì cả.

Kể từ ngày đó về sau cậu càng quấn lấy Tống Dã, hận không thể mỗi ngày dính chặt hắn, hơn nữa còn dõng dạc tuyên bố cậu là kỵ sĩ phải bảo vệ công chúa, mà Tống Dã chính là vị công chúa đó.

Bình thường trong trường học nếu có người dám nói bậy về Tống Dã, Thịnh Dục nghe được còn kích động hơn khi bản thân bị đàm tiếu, nghênh đón những lời công kích đó chính là nắm đấm.

Lớn hơn một chút, Thịnh Dục liền biết vì sao Tống Dã không thể làm vợ cậu, vì sao cậu không thể hôn Tống Dã, cũng không được ôm ấp hôn hít Tống Dã, tuy vậy cậu vẫn rất thích cùng hắn ở bên nhau chơi đùa.

Tuy rằng luôn có người nói hai người bọn họ một người thích chơi đùa, một người cả ngày chỉ biết xụ mặt lạnh như băng, căn bản không giống như trong cùng một thế giới, tất nhiên Thịnh Dục không để ý những lời người khác nói như thế nào, làm theo ý mình chơi đến vui vẻ với Tống Dã.

Con đường nhỏ hai bên mờ nhạt, đèn đường kéo dài chiếc bóng của hai thiếu niên.

Tống Dã như nghĩ đến khoảng thời gian trước kia Thịnh Dục quấn lấy hắn, khóe môi không tự chủ được giương lên.

Âm thanh hệ thống vang lên, “Chúc mừng ký chủ, giá trị oán niệm của Tống Dã còn sót lại 1%!”

Đây là tin tức tốt nhưng Thịnh Dục không vui lắm, cậu gắt gao nắm tay Tống Dã, “Sau này anh đây bảo vệ mày.”

Tống Dã cười, dùng một cái tay khác xoa tóc cậu, “Cảm thấy tao đáng thương?”

“Nói bậy! Mày có gì để đáng thương? Thành tích xuất sắc, nữ sinh theo đuổi xếp một hàng dài, còn có một người bạn tốt như tao, có chỗ nào đáng thương? Nên đáng thương không phải là tao à? Lúc nào cũng bị mày cướp mất hào quang, ngay cả làm bạn với mày còn bị người ta nói không xứng……”

Nghĩ đến thầy chủ nhiệm lớp Tống Dã hồi cấp 2 khiến Thịnh Dục mẫn cảm không chú ý lời nói.

Tống Dã hiểu rõ cậu, nếu chỉ là lời đùa giỡn thì Thịnh Dục sẽ không ghi tạc trong lòng lâu như vậy, có thể nhớ lâu như vậy chứng tỏ cậu thật sự để trong lòng.

Tống Dã suy tính thời gian, đoán chừng có thể vào năm cấp 2 đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến Thịnh Dục đột nhiên xa cách hắn, hắn quyết định sau khi quay về trường học sẽ tìm Đoạn Lạc Ân hỏi rõ.

Hai người bọn họ cùng lớp từ cấp 2, hẳn là biết ít nhiều.

Nếu lúc trước thật sự có người nói lời khó nghe với Thịnh Dục, sau đó Thịnh Dục cách xa hắn……

Con ngươi của Tống Dã hẹp dần, trong ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.

Bất luận là ai, Tống Dã đều không bỏ qua.

Thẳng đến khi Thịnh Dục nằm trên giường mới nhớ ra, nếu Triệu Lâm và Tống Dã có quen biết, vậy hồi cấp 2 khi Triệu Lâm tới tìm cậu Tống Dã có biết không?

Hiện tại mới nhớ ra vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì, Thịnh Dục không nghĩ nhiều nữa, không bao lâu sau cơn buồn ngủ đánh úp lại, cậu tiến vào mộng đẹp.

Đêm nay cậu lại nằm mơ.
« Chương TrướcChương Tiếp »