Chương 19

Hai người đến trường học, không biết do đọc mẩu truyện kia hay do buổi tối nằm mơ giấc mơ xấu hổ, bây giờ Thịnh Dục chỉ cần nhìn thấy Tống Dã liền cảm thấy kì quái.

Đặc biệt khi cậu tưởng tượng đến cuộc đối thoại buổi sáng liền…… Liền xấu hổ không chịu được, buổi sáng hôm nay cứ như lạc vào cõi thần tiên.

Đoạn Lạc Ân không biết Thịnh Dục bị cái gì kí©h thí©ɧ, chỉ thấy Thịnh Dục luôn thất thần, khỏi bàn việc gọi cậu, gọi một cái mà thiếu chút nữa cậu nhảy dựng lên.

Tiết này là tiết toán học, giáo viên giảng đề hôm qua đã phát.

Đề này Thịnh Dục đã làm xong, quá đơn giản, so sánh đáp án toàn bộ đều đúng, cậu cũng không có tâm tư nghe giảng, nhưng giải bài tập khác lại không tập trung được.

Trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh trong mộng vô cùng chân thật, một mặt trong lòng sám hối bản thân có ý nghĩ dâʍ ɖu͙© với Tống Dã, một mặt lại có loại cảm giác có tật giật mình.

Rõ ràng cậu chưa làm gì mà.

“Anh Dục, tối hôm qua mày làm gì sao tao không biết? Tự nhiên chột dạ?” Đoạn Lạc Ân đột nhiên mở miệng khiến Thịnh Dục bị hắn doạ sợ.

“Tao thích làm gì kệ tao, mày bị khùng hả? Lớn tiếng như vậy, muốn hù chết tao à?”

Rõ ràng âm thanh không lớn hơn nữa còn vô cùng nhỏ nhẹ, Đoạn Lạc Ân bày tỏ, “……”

Đoạn Lạc Ân quái dị nhìn Thịnh Dục, Thịnh Dục bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, ra vẻ che giấu nên khụ một tiếng, ánh mắt thẳng tấp vào bảng đen, không nhìn thẳng mắt hắn.

“Tao có thể làm chuyện gì, cả ngày chỉ biết tưởng tượng linh tinh.”

“……”

“Ok, mày không làm cái gì hết, được chưa. Đúng rồi anh Dục, thứ bảy này sinh nhật mày, chuẩn bị thế nào rồi? Tao đánh tiếng với mấy anh em cũ, nếu không chúng ta tụ họp ăn chơi một lần đi, ăn bữa cơm trước sau đó đi karaoke?”

“Tùy mày.” Sinh nhật trước đây cũng diễn ra như vậy, tuy thiếu sự mới mẻ nhưng miễn là mọi người được gặp mặt nhau cũng rất vui.

“Đoạn Lạc Ân, lên bảng giải bài này.”

Đoạn Lạc Ân xoay người về phía Thịnh Dục mãi không chịu xoay về, bị giáo viên toán học nắm đầu lên bảng.

Đoạn Lạc Ân bất lực nhìn bảng đen ghi bài số 21 đề số 2, cọ tới cọ lui cắn răng lên bảng.

Tiếp theo thuần thục quay đầu thấy Thịnh Dục ở phía dưới vui sướиɠ khi có người gặp họa.

Đoạn Lạc Ân cầm một cây phấn làm bộ làm tịch viết một công thức lên bảng, sau đó chần chừ không động đậy.

“Em có thể giải được không?”

Giáo viên không kiên nhẫn hỏi, Đoạn Lạc Ân dùng ánh mắt xin lỗi nhìn thầy, “Đề này em không biết làm ạ.”

Hắn vừa nói, giáo viên giống như tìm được nơi phát tiết, “Tôi thấy em ngồi ở dưới nói chuyện rất vui, còn tưởng rằng đề này em đã làm rồi, đã không làm còn không chịu nghe giảng? Đứng bên kia nghe giảng bài đi, còn nữa, tìm một bạn học lên bảng giúp em làm bài này, nếu bạn đó làm đúng thì hai em cùng về chỗ, làm không đúng thì dắt tay nhau ra bên ngoài đứng đi.”

Đoạn Lạc Ân dán ánh mắt vào người Thịnh Dục, Thịnh Dục nhận ánh mắt hắn, nhướng nhướng mày, dùng ánh mắt trả lời cậu sẽ không làm.

Giáo viên toán học thật sự là một người rất phiền phức, lúc trước có một đoạn thời gian giáo viên này từng dạy lớp bọn họ, lúc ấy bọn họ chưa chia ban xã hội và tự nhiên, trong lớp có một nữ sinh có thành tích toán rất tệ nhưng có thể thấy được cô ấy rất nỗ lực, bình thường cũng hay tìm giáo viên hỏi vấn đề không hiểu, nhưng Triệu Bảo Quân —— cũng chính là người giáo viên toán này mỗi lần đều dùng thái độ lạnh lẽo đáp trả, học sinh giỏi hỏi bài thì vui vẻ ra mặt, gặp học sinh yếu kém hỏi hắn liền lạnh nhạt thờ ơ.

Ban đầu môn toán của Đoạn Lạc Ân cũng không khả quan, người thầy này luôn luôn nhằm vào hắn, mỗi tiết đều gọi hắn đứng lên trả lời vấn đề, trả lời không được liền phê bình một phen, răn đe cảnh cáo.

Lại nói tiếp Triệu Bảo Quân rất thích chơi trò bắt học sinh đứng lên trả lời không được phải tìm một học sinh khác giúp đỡ, trả lời đúng thì cùng ngồi, trả lời sai thì cùng bước ra khỏi lớp.

Khi ấy Đoạn Lạc Ân tìm Thịnh Dục giúp hắn trả lời, Thịnh Dục sẽ đồng ý, tuy nhiên sau đó Triệu Bảo Quân như cố ý gọi hắn trả lời câu hỏi tương tự nhau, mỗi lần đều gọi Đoạn Lạc Ân trước, Đoạn Lạc Ân trả lời không được liền phê bình một trận, Đoạn Lạc Ân nhờ Thịnh Dục hỗ trợ, trả lời đúng liền khen ngợi một hồi.

Cậu và Đoạn Lạc Ân là anh em tốt, người sáng suốt vừa thấy liền hiểu, không biết người thầy như Triệu Bảo Quân làm như vậy có ý nghĩa gì, cậu ưu tú nên không được hỗ trợ bạn tốt à.

Thịnh Dục cà lơ phất phơ đứng lên, đến bục giảng nhận viên phấn trong tay Đoạn Lạc Ân, nhìn chằm chằm đề trên bảng đen hai giây rồi ném phấn vào hộp, mỉm cười cực kỳ kiêu ngạo với Triệu Bảo Quân.

“Em không làm.”

Triệu Bảo Quản sắc mặt thoáng chốc đen xì, “Em không làm?”

“Vâng, không làm, bây giờ bọn em phải ra ngoài đứng nghe giảng đúng không ạ?”

Triệu Bảo Quân bị cậu làm nghẹn chết, ý định của lão chính là muốn cho các học sinh nhìn thấy Thịnh Dục mới là bộ dáng mà một học sinh nên có, hiện tại lại bị cậu làm bẽ mặt trước mặt mọi người.



Nói không biết làm lão tuyệt đối không tin, đề thi khảo sát khó như vậy cậu còn lấy tròn điểm, chỉ một đề bài tầm thường lại nói không làm, đây rõ ràng là muốn đánh vào mặt lão!

“Đi ra ngoài!”

Triệu Bảo Quân tuy không muốn đuổi Thịnh Dục ra ngoài nhưng lão đã ra quy định rồi, không thể không đuổi.

Thịnh Dục ngoan ngoãn đi ra ngoài, Đoạn Lạc Ân theo sau cùng cậu ra ngoài.

Hai người đứng ngoài cửa phòng học, Đoạn Lạc Ân thở dài một hơi, “Anh Dục, hà tất phải so đo với lão thầy đó, lại nói dù sao lão cũng là giáo viên, chúng ta là học sinh.”

Thịnh Dục mỉa mai liếc hắn một cái, “Đừng mơ cao quá, đề này tao thật sự không giải được.”

“Bớt điêu! Ngày hôm qua rõ ràng tao thấy mày đã giải xong đề này trong tiết tự học buổi tối, từng bước giải đều ghi rõ ràng trên mặt giấy.”

Thịnh Dục, “……”

“Vậy mày muốn nghe lão lải nhải, dùng sự ngu dốt của mày đốt lên lửa thiêng thông tuệ của tao?”

Đoạn Lạc Ân, “…… Nói chứ, ra đây…… Cũng tốt.”

Lớp bọn họ đối diện phòng học lớp 2, đứng một lát liền thấy mấy học sinh lén lút đứng nép vào cửa lớp 2, Tôn Vĩ Bân khom lưng từ phòng học chuồn ra, vừa ngẩng đầu liền thấy phía đối diện Thịnh Dục cùng Đoạn Lạc Ân giơ điện thoại quay video full HD hành trình trốn học của mình.

“Đmm!”

Tôn Vĩ Bân mắng một tiếng, “Sao đen đủi vậy! Đi chỗ nào cũng thấy người lớp 18!”

“……” Đàn em của gã thật sự ngại đến muốn sủi bọt, bọn họ học chung một trường, trường trung học phụ thuộc lại không lớn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cái này không rất bình thường sao.

“Đại ca, giờ chúng ta có ra ngoài không?”

“Ra ngoài gì nữa cmm!”

Tôn Vĩ Bân căm giận giải tán mấy tên đàn em, tự mình khom lưng trở về phòng học.

Đoạn Lạc Ân cất di động, giọng nói không giấu được hưng phấn, “Haha, thằng này có nhược điểm nằm trong điện thoại chúng ta, về sau xem nó còn dám kiêu ngạo!”

“Ừm.” Thịnh Dục cũng cất di động, nhìn thoáng qua WeChat hiển thị một tin nhắn chưa xem.

Bệnh tâm thần: “Bảo bối ơi, anh đang đứng trước cổng trường của em nè, em ra đón hay anh tự vào?”

!!!

“** má!!!”

Thịnh Dục không giữ bình tĩnh nổi.

Đoạn Lạc Ân nghe thấy liền quay đầu lại, “Làm sao vậy?”

Một tiếng tục tĩu này quá lớn, Triệu Bảo Quân và các bạn học tự nhiên cũng nghe thấy, Triệu Bảo Quân cau mày mở cửa lớp học, Thịnh Dục lanh tay lẹ mắt giấu điện thoại.

Triệu Bảo Quân, “Đứng bên ngoài cũng không yên phận, hô to gọi nhỏ làm gì?”

Thịnh Dục không nói chuyện nữa, Triệu Bảo Quân nói hai câu liền quay về giảng đề.

Trong phòng học, Tống Dã nghe Thịnh Dục kêu một tiếng lập tức nhíu mày, nhấc chân muốn đi ra ngoài, sớm hôm nay Thịnh Dục rất không bình thường, từ sau khi hắn đưa sữa bò cứ luôn trốn tránh hắn.

Hắn bị Hứa Thánh cản lại.

Hứa Thánh liều mình đưa di động cho Tống Dã, Tống Dã nghi hoặc, Hứa Thánh nói nhanh, “Anh Dã, trước tiên phải nói đã, không thể đối xử tàn bạo với người bạn ngồi cùng bàn yêu dấu này.”

Tống Dã nghi hoặc nhận điện thoại, lọt vào tầm mắt chính là một bức tranh, trong tranh vẽ một một nam sinh thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cả người đầy dấu vết ái tình, biểu tình thống khổ vô cùng, mà trên người cậu còn có một nam sinh khác, vùi đầu vào gáy cậu……

Tống Dã, “?”

Hứa Thánh, “Mày, mày với anh Dục đó……”

Tống Dã, “…… Mày nói cậu ấy không để ý tới tao là bởi vì thấy mấy bức tranh này sao?”



“Chỉ sợ có không ít.” Hứa Thánh mở cuốn đồng nhân đêm qua Thịnh Dục xem rồi đưa cho Tống Dã.

Tống Dã xem xong liền nhăn mày.

Đây đều là cái gì?

Trách không được thái độ hôm nay của Thịnh Dục cứ kì lạ.

“Chủ tài khoản Tieba này là ai?”

“Là lớp trưởng lớp số 2, năm trước tặng thơ tình cho mày nhưng bị mày làm lơ sau đó khóc sưng cả mắt đó.”

“…… Mày có phương thức liên lạc với cô ấy không?”

“Tao có add wechat, để tao gửi link cho mày.”

Tống Dã nhìn Hứa Thánh gửi phương thức liên lạc qua, nhấn thêm bạn bè.

Đối phương tạm thời không chấp nhận, đoán chừng lúc này đang học nên không xem di động.

Nhưng hắn thật sự không chờ lâu như vậy được, từng bước từng bước nhẫn nại chọn những cuốn đồng nhân có nội dung tương tự report một thể.

Bên này.

Cách thời gian tan học còn năm phút, Thịnh Dục nóng vội trả lời Triệu Lâm.

Cậu chưa kịp gửi gì hết đã bị người kia chặn lại.

Bệnh tâm thần: “Thôi, bên ngoài buồn quá, chờ không nổi, tao đi tìm mày vậy, mày ở lớp nào?”

Đoạn Lạc Ân cũng thấy được giao diện WeChat, “Triệu Lâm?”

Thịnh Dục bực bội, “Ngoại trừ hắn còn có ai điên như vậy?”

“Má, hắn tới trường mình làm gì? Lúc trước hai đứa mày không phải đã gặp rồi sao? Hắn chạy tới tìm mày làm gì nữa?”

“Khi đó nó nói có việc gấp, không gặp được.”

Cậu vừa nói xong thì bên kia liền gửi một tin qua: một bức ảnh chụp một bó hoa hồng đỏ rực rỡ.

Bệnh tâm thần: “Mua quà sinh nhật cho mày, vừa lòng không?”

“……”

“Thằng này đúng là có bệnh tâm thần!”

Đoạn Lạc Ân đã không biết nên dùng từ ngữ loài người nào để hình dung người này.

“Anh Dục, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Thịnh Dục khép điện thoại lại, “Còn có ba phút, có nhiêu đó thời gian chắc nó không tìm thấy lớp chúng ta đâu, chờ tan học tao đi tìm nó ngay, kéo ra ngoài.”

“Chỉ có thể như vậy.”

Chuông báo tan học vang lên, Triệu Bảo Quân có một chỗ tốt duy nhất chính là không dạy quá giờ, tan học Thịnh Dục cũng không theo chân bọn họ đi ăn cơm, không vào lớp đã chạy về hướng cửa trường học.

Tống Dã vốn đang muốn nói với Thịnh Dục trưa nay không cùng cậu ăn cơm, hắn muốn nhanh chóng tìm lớp trưởng lớp 2 xoá bài đăng, không nghĩ tới tan học Thịnh Dục đến lớp cũng không vào, khi hắn đi ra ngoài đã sớm không thấy bóng người.

Vừa định về phòng học hỏi Đoạn Lạc Ân đã xảy ra chuyện gì liền nghe trên hành lang một nhóm nữ sinh kích động gào thét, “Nhìn bên kia, cậu xem đó không phải là Thịnh Dục lớp 18 sao?!”

“Là cậu ấy là cậu ấy! Người bên cạnh cậu ấy là ai vậy? Còn mang theo một bó hoa hồng to ghê!”

……

Âm thanh thảo luận càng ngày càng nhiều, Tống Dã dừng bước chân đang vội về phòng học, ngược lại nhìn về phía hai người dưới lầu.

Đưa lưng về phía hắn đúng là Thịnh Dục, mà nam sinh đứng đối diện cậu tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực cực kỳ chói mắt.