Thịnh Tuấn gật đầu.
Bạc Duật Kinh hơi ngẩng ra, ánh mắt vẫn không thay đổi, nói: “Chào cậu.”
Nguyễn Tinh Ngộ đã nhìn về phía Tống Vĩ, dùng giọng điệu của người yêu mà nói: “Bên ngoài nóng quá.”
Tống Vĩ hỏi: “Muốn uống gì không?”
Tống Vĩ là một người đàn ông rất biết cách săn sóc, ôn hòa tinh tế, điển hình là điệu bộ của thân sĩ, còn Nguyễn Tinh Ngộ lại tựa như là một ngọn lửa diễm lệ. Ngôn ngữ thân thể giữa hai người cũng không thân mật, khí chất khác biệt quá lớn, nhưng bộ dáng nhỏ giọng nói chuyện với nhau vẫn như cũ có cảm giác thân mật của các cặp đôi đang yêu.
Lúc này Bạc Duật Kinh mới phục hồi tinh thần lại.
Nguyễn Tinh Ngộ nhìn rượu trên quầy bar, nói: “Lấy một ly khói mù màu tím.”
Uống xong một ly khói mù màu tím xuống bụng, mặt mày cậu thêm một tầng ửng hồng.
Tuy rằng hiện tại cậu vẫn cần thiết làm theo cốt truyện mới có thể sống sót, nhưng sinh hoạt là của cậu, nên cười thì cười, nên chơi thì chơi, tuyệt đối không thể vì bất kỳ một kẻ nào mà để bản thân phải chịu thiệt.
Đây là nguyên tác nhân sinh của Nguyễn Tinh Ngộ.
Ông trời cho cậu cơ hội sống lại, nếu lãng phí nó thì thiên lôi sẽ đánh xuống!
Nhân thiết hiện tại quá hợp ý cậu, các đại lão này nói chuyện cậu cũng nghe không hiểu, cũng không muốn cùng họ diễn kịch, cậu là pháo hôi đấy, sao có thể đứng chung với các nam chính được chứ.
Cậu rất có giác ngộ, sau khi chào hỏi xong thì ngồi trên ghế một lúc, kế đó liền lôi kéo Tống Vĩ chạy vào sân nhảy khiêu vũ đê.
Nơi này mới là thế giới của người bình thường nha!
Tống Vĩ đời nào có nhân thiết thích nhảy nhót, hắn là khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận…
Ôn thôn như rùa đen.
Đại khái qua hơn mười phút, Tống Vĩ liền thở hồng hộc đi lên lầu. Trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, thở phì phò kêu một ly rượu.
Thịnh Tuấn và bọn họ đứng trên lầu hai nhìn Nguyễn Tinh Ngộ dưới sân nhảy.
Nguyễn Tinh Ngộ có một mái tóc vừa dày vừa nhiều, ánh đèn sân nhảy chiếu xuống khiến sợi tóc giống như rong biển phủ lên một lớp ánh huỳnh quang. Ngược lại thì không thấy rõ mặt của cậu lắm, cậu có vẻ không giỏi nhảy nhót, chỉ biết múa lung tung, nhưng mông của cậu thì vểnh hơn của người bình thường nhiều, khiến đôi chân trông có vẻ đặc biệt dài, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng, đường cong trên da thịt thật săn chắc.
Dáng người của cậu thật sự ưu việt đến mức khiến người khác cảm thấy nhẹ nhàng và tươi đẹp, khí chất lại rất mi diễm, giống quả mật đào chính mọng bị cành lá vươn ra ngoài tường. Cho dù là người qua đường chọc một chút cũng sẽ phun ra nước sốt ngọt ngào ướt đầy cả tay.
Tất cả mọi người đều rất ngoài ý muốn, không ngờ tuýt người ôn hòa như Tống Vĩ thế mà có một người bạn trai phong cách như vậy.
Là phong cách chưa từng xuất hiện trong giới xã giao của họ.
Nhưng mà……
“Bạn trai của hắn thật đẹp.” Bùi Dương dựa vào lan can, đầu lưỡi chóng vòm má.