Chương 3

Nếu là ác độc nhân vật phản diện, hai người sẽ ăn nhịp với nhau củi khô lửa bốc, họ mới mặc kệ người khác sẽ bị thương tổn như thế nào. Nhưng vì bọn họ đều là vai chính, bọn họ có gông xiềng đạo đức, vì thế miêu tả đủ loại khắc chế chính mình, thống khổ, rối rắm, khóc lóc trộm hôn môi nè, đủ loại vô pháp khắc chế ôm nè…… Được rồi, cái loại khắc chế này chỉ góp phần cho cốt truyện càng thêm kí©h thí©ɧ……

Tóm lại, sau khi khóc sướt mướt mấy chục vạn chữ, cuối cùng vào ngày Tống Vĩ và anh trai Nguyễn Tinh Ngộ kết hôn, em trai Nguyễn Tễ dũng cảm đứng dậy.

Giáo đường nắm tay cùng bỏ trốn có thể nói là tình tiết cao trào của truyện.

Tôi phun, tra công trà thụ.

Mà cậu là pháo hôi thì càng bi thôi, làm mục tiêu để vai chính thụ so sánh đối chiếu; từ khi Nguyễn Tễ bước vào cuộc sống của cậu, cậu đã bị cướp mất tất cả ánh sáng: Nguyễn Tễ có thành tích tốt, cậu là học sinh dở, Nguyễn Tễ thanh thuần mỹ lệ có nội hàm, cậu là phóng đãng nông cạn không văn hóa, Nguyễn Tễ nghe theo trái tim của mình để làm mọi thứ, mà cậu là hám làm giàu hư vinh một lòng gả vào hào môn.

Mà khi vai chính công vứt bỏ cậu để yêu vai chính thụ, càng để làm rõ nhân vật chính công thân là người đàn ông vĩ đại chỉ yêu tâm hồn không yêu sắc đẹp.

Ọe.

Cũng may thời điểm xuyên qua tới, cậu đã được báo cho cậu chỉ cần chống tới khi kết hôn là được, hai vai chính xác định quan hệ, liền không còn chuyện của cậu.

Xe chở cậu đến trước cửa một quán bar liền dừng lại, thành thị trung tâm tấc đất tấc vàng, nơi của Tống Vĩ bọn họ là Kinh Quý Nhất Hào, càng là quán bar có tiếng tăm vang dội nhất ở Kinh Châu.

Trước cửa, có một vị mi thanh mục tú tiểu soái ca đang đứng, hắn thử thăm dò gọi: “Nguyễn tiên sinh?”

Nguyễn Tinh Ngộ gật gật đầu.

Thế giới giả tưởng quả nhiên không giống nhau, người qua đường đều có mỹ mạo như vậy.

Khẳng định đây là nhân vật chính thanh bần vừa học vừa làm của bộ truyện nào đó.

Cậu nháy mắt não bổ một đống tình tiết nhân vật chính thanh bần làm việc ở quán bar gặp được cường thủ đoạt hào.

Đồng thời xuyên vào trong bối cảnh của vài bộ tiểu thuyết, cậu đã sớm thói quen, ngày nào cậu cũng đi ngang “nhà khác” của mấy bộ thuyết nhá.

“Tống tiên sinh bảo cho tôi tới đón ngài.” Đối phương nói.

Cậu gật gật đầu: “Phiền toái.”

Kinh Quý Nhất Hào, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của khách sạn 5 sao để xây dựng, phân hai tầng, lầu một đi vào chính là quần ma loạn vũ, ở giữa có một cái sân nhảy rất lớn, sân nhảy nhiệt tình điên cuồng, đưa mắt nhìn lại sẽ thấy tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ.

Tống Vĩ đương nhiên không có khả năng ở chỗ này, hắn thuộc loại hình nam chính ôn hòa như quân tử.

Nguyễn Tinh Ngộ đi theo người phục vụ lên đến lầu hai.

Cùng lầu một ầm ĩ hoàn toàn tương phản, lầu hai đều là tư nhân ghế lô, hôm nay hiển nhiên đều bị bao full hết, quầy bar nửa hình tròn vòng cung, bên cạnh hành lang đã có mấy phú nhị đại ngồi đầy, đang ở đó hít mây nhả khói.

Phục vụ sinh quay đầu lại nói: “Tống tiên sinh ở bên trong.”

Nguyễn Tinh Ngộ gật gật đầu, duỗi tay đem đầu tóc giũ rối loạn một chút.

Kỳ thật cậu để lộ ra cái trán nhìn càng đẹp mắt, một đầu tóc hồng cũng che không được.

Này không phải tạo chút cảm giác hỗn độn để cậu thoạt nhìn càng giống yêu diễm pháo hôi sao!

Cậu là một người vô cùng có phẩm đức nghề nghiệp của người làm công nhá.

Vì ép buộc bọn họ - những người xuyên thư phải hoàn thành cốt truyện, loại trừ tử vong cảnh cáo, hệ thống còn đánh một roi lại cấp một quả táo ngọt. Đó là tiền lương của thế giới hào môn cũng rất ưu việt, cậu hiện tại đang làm từng bước hoàn thành cốt truyện, một ngày lương một vạn, ngươi dám tin!

Tính tính toán, từ khi bắt đầu cùng Tống Vĩ ngẫu nhiên gặp được cho đến bây giờ, đã là vài tháng.

Vụиɠ ŧяộʍ nhìn một chút tiền tiết kiệm của cậu, tính tích cực khi đi làm lập tức tăng max, lại nhìn xem Tống Vĩ tựa như xem cái máy ATM của chính mình.