Cái thế giới hào môn này, kẻ có tiền thật sự quá nhiều, chỉ dựa vào một chút tiền trong thẻ thì còn chưa đủ để thực hiện giấc mộng trở thành kẻ có tiền rồi nằm yên của cậu.
Người xung quanh đây không phải là phú nhị đại thì cũng là quan nhị đại, hoặc là người có năng lực hay là người có bối cảnh. Ngẫu nhiên xuất hiện một cô bé Lọ Lem như Nguyễn Tễ cũng sẽ có bạch mã vương tử đến cứu vớt hắn.
Mà cậu, mỗi ngày về sau đều phải sống trong thế giới này, cảm thụ gấp 10 lần cái gọi là giai cấp so le!
Nguyễn Tinh Ngộ không cho phép chính mình sống một cuộc đời như vậy!
Hiện tại cậu có thể tiếp xúc tài nguyên cũng hữu hạn, nếu muốn có một cái chén vàng (công việc tốt) trường kỳ, trước mắt xem ra vẫn là vào ngành giải trí sẽ tương đối đơn giản hơn nhiều.
Cậu cũng cố gắng, mục tiêu trong tương lai có thể kiếm 200 vạn một ngày!
Hiện tại Nguyễn Tinh Ngộ chỉ có thể diễn một vài nhân vật nhỏ não tàn nhưng nó không đại biểu tương lai về sau cậu không diễn được một ít nhân vật nhỏ có nội hàm có cảm xúc.
Nguyễn Tinh Ngộ tin tưởng dù cho nhân vật nhỏ, chỉ cần diễn tốt, nói không chừng cũng có thể phát sáng!
Chỉ có diễn viên nhỏ chứ không có nhân vật nhỏ!
Nhân vật mới hiện tại của cậu là một phú nhị đại lưu học ở nước Pháp. Trong kịch bản, cậu có một đoạn lời kịch khốc huyễn bằng tiếng Pháp. Nguyễn Tinh Ngộ cảm thấy chính mình không thể phát âm tiêu chuẩn nhất, nhưng ít ra khẩu hình phải khớp lời kịch.
Pháo hôi nỗ lực thay đổi vận mệnh, hoàn toàn mặc kệ tra nam tiện thụ phát triển tình cảm đến giai đoạn nào.
Trong lúc đó bọn Bùi Dương cũng có gọi Nguyễn Tinh Ngộ đi ra ngoài chơi nhưng đều bị cậu tìm lý do từ chối.
“Cậu ấy không phải chỉ là diễn viên quần chúng thôi sao, cớ gì bận rộn như vậy?” Bùi Dương hỏi Tống Vĩ.
Tống Vĩ nửa phơi ân ái nửa buồn rầu mà cười nói: “Hồi trước theo đuổi tôi thì không bận, đuổi theo thành công thì bắt đầu bận rộn. Aiii, được đến tôi liền không biết quý trọng.”
Bùi Dương: “Tôi kiến nghị cậu đợi giữa trưa lại phơi ân ái.”
Trên thực tế, nếu không phải có người hỏi thì Tống Vĩ rất ít phơi ân ái, hắn tính cách lại ôn thôn, bọn Bùi Dương cũng rất ít chủ động nói giỡn với hắn.
Từ lần đó, Nguyễn Tinh Ngộ không lại xuất hiện trong tụ hội của bọn họ nữa, Tống Vĩ cũng rất ít nhắc tới cậu. Nguyễn Tinh Ngộ cũng không livestream, vòng bạn bè cũng như đã chết.
Người này, giống như đột nhiên xuất hiện, thổi qua trước mặt bọn họ, lại đột nhiên không thấy nữa.
Nếu Nguyễn Tinh Ngộ là người phổ phổ thông thông thì còn chưa tính, đằng này cậu lại giống như một ấn ký hồng rực phóng đãng khắc sâu vào ký ức.
Tống Vĩ thở dài có lẽ là thật sự.
Giống như trêu chọc hắn xong, khiến hắn phiền lòng thì cậu lại chạy mất.
Trương Vĩ hỏi nói: “Hôn lễ của hai người chuẩn bị thế nào rồi? Có phải thực rắc rối đúng hay không?”
Tống Vĩ nói: “Sứt đầu mẻ trán, tôi đều giao mọi chuyện cho công ty tổ chức tiệc cưới.”
Bùi Dương hỏi: “Ba mẹ của cậu gặp mặt Nguyễn Tinh Ngộ chưa? Đều đồng ý sao?”
Tống Vĩ nói: “Kết hôn là chuyện cá nhân của tôi, bọn họ tôn trọng quyết định của tôi.”
Xem ra chính là không quá vừa lòng.
Bùi Dương nghĩ tới mái tóc hồng rực của Nguyễn Tinh Ngộ, lại nghĩ tới cha mẹ của Tống Vĩ.
Tống cha Tống mẹ hắn đều đã gặp, họ là người vô cùng hà khắc, hắn thực chán ghét. Thời điểm hai vợ chồng họ nhìn thấy Nguyễn Tinh Ngộ không biết có bị dọa rớt cằm trên mặt đất hay không.
Nghĩ đến đây, hắn tức khắc cảm thấy bộ dáng lang thang nông cạn của Nguyễn Tinh Ngộ cũng rất đáng yêu, hảo cảm lập tức +1.
Một lần nữa Nguyễn Tinh Ngộ và Tống Vĩ liên lạc với nhau thì đã là thứ sáu.
Hôn kỳ càng gần, có rất nhiều sự tình yêu cầu bọn họ thương lượng.
Hôm nay bọn họ muốn đi chọn nhẫn cưới.