Chỉ trong chốc lát, cha Nguyễn cũng từ trong phòng ra tới: “Tiểu Tống tới rồi.”
Hắn nhìn thấy Tống Vĩ thì cả đôi mắt cũng sẽ tỏa ánh sáng, liền kém viết hai chữ nịnh nọt ở trên mặt.
Cũng khó trách, có thể leo lên hào môn như Tống gia thì cha Nguyễn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Trước kia Nguyễn gia cũng coi như nho nhỏ hào môn, chỉ tiếc là cha Nguyễn mù quáng lăn lộn, phá sản, hiện giờ cả nhà dọn tới nơi này, bốn người trưởng thành sống chung một căn nhà 70 mét vuông, mặc dù mỗi ngày đều quét dọn nhưng vẫn có vẻ rất chen chúc.
Tống Vĩ toàn thân mùi thơm, giày da đều không dính một hạt bụi, hắn cùng cái nhà này không hợp nhau.
Bạch Linh cười hỏi: “Tiểu Tống mới uống rượu à?”
Tống Vĩ cười cười, nói: “Hôm nay cùng tụ hội với bạn bè, không cẩn thận liền uống nhiều mấy ly.”
Cha Nguyễn nói với Bạch Linh: “Mau giúp Tiểu Tống rót ly nước.”
Cảm giác cha già thương con 10 phần.
Bạch Linh cười đi rót nước, cha Nguyễn chỉ chỉ sô pha, Nguyễn Tinh Ngộ liền đỡ Tống Vĩ ngồi xuống.
Trò chuyện hai câu, Nguyễn Tinh Ngộ liền lôi kéo Tống Vĩ đi vào phòng cậu.
Nhà của họ là hai phòng một sảnh, phòng ngủ phụ có một vách ngăn, chia căn phòng thành hai gian phòng. Ngăn cách phòng nhưng không cách âm, bên này bọn họ nói chuyện, Nguyễn Tễ ở bên kia cũng có thể loáng thoáng nghe được chút thanh âm, tình hình kiểu này liền càng thêm kinh tâm động phách.
Dựa theo miêu tả trong truyện gốc, giờ phút này Nguyễn Tễ vừa thống khổ vừa khát vọng mà ngồi ở cách vách, nghe âm thanh nói chuyện như có như không của họ.
Tống Vĩ uống rượu, nằm trên giường nhắn tin cũng có chút buồn ngủ.
Bọn Trương Vĩ kêu hắn kéo Nguyễn Tinh Ngộ vào trong group mới của họ.
Trương Vĩ mới tạo group, trong group đã có mấy người khác và Bùi Dương, tên group đặt là “Phù rể của chú rể một nhà thân”.
Bùi Dương: “Thần mẹ nó một nhà thân.”
Tống Vĩ đổi thành “Chú rể hậu viên đoàn”.
Trương Vĩ: “Tên Ngư Ngư là Nguyễn Tinh Ngộ?”
【Tôi là một con thực nhân ngư】: “Chào anh Trương.”
Trong đàn, một đống người cười ha ha không ngừng: “Cmn, thực nhân ngư!”
Tuy rằng vào chung group nhưng Nguyễn Tinh Ngộ và bọn họ đều không thân thiết gì, cũng chưa dùng tên thật, nên cậu hoàn toàn không khớp nickname với họ. Người duy nhất cậu quen chính là Bùi Dương, bởi vì ảnh avatar của hắn là hình chân dung, siêu tự luyến chỉ chụp gương mặt, WeChat tên là【Một ngọn lửa mùa đông】.
Hắn cười lớn tiếng nhất.
Người trong group này, đều là Tống Vĩ đã xác định hoặc là cố ý mời làm phù rể.
Thuần một sắc hào môn công tử ca.
Nguyễn Tinh Ngộ đi tắm rửa trước, sau khi bước ra thì thấy Tống Vĩ đã ngủ rồi. Cha Nguyễn đã biết liền nói: “Say thì đừng đi về nhà, ngủ ở đây một đêm cũng được.”
Trong truyện gốc, Nguyễn Tinh Ngộ đương nhiên ước gì Tống Vĩ ngủ lại. Chỉ là hắn không biết, đem nay Tống Vĩ ngủ lại, đúng là đêm để Tống Vĩ và Nguyễn Tễ xác định tình ý với nhau.