Chương 9

Ôn Nghênh vỗ vỗ vỏ trứng để bày tỏ sự phản đối, vừa rồi cậu tập trung tinh thần cả buổi, mới chữa trị được chưa đến một phần nghìn, muốn chữa trị hoàn toàn chắc chắn cần thời gian rất lâu.

Chỉ là tuy tạm thời vẫn chưa thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng có thể khiến tinh thần lực đang ở trạng thái nguy cấp hạ xuống một chút.

Có thể giảm bớt tần suất đối với cơ thể cũng là có lợi.

Giống như một nồi nước đang được đun nóng liên tục, khi nó sắp sôi thì cho thêm một ít nước lạnh vào, như vậy thì phải đợi một lúc sau mới sôi lại.

Điều Ôn Nghênh muốn làm, chính là giảm bớt số lần sụp đổ tinh thần lực.

-- Cậu phải ở bên cạnh Hách Nhĩ Mạn.

Ý nghĩ này hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu Ôn Nghênh.

Nhận thấy cảm xúc của trứng rồng dường như có chút kích động, Hách Nhĩ Mạn dừng bước chân đang định rời đi, y đứng bên cạnh khoang ấp trứng im lặng một lúc, đột nhiên xoay người đi về phía kệ sách phía sau.

Mặt trước khoang ấp trứng là cửa kính trong suốt, phần phía sau là chất liệu không trong suốt.

Ôn Nghênh xoay người, nhưng tầm nhìn lại bị che khuất, hoàn toàn không nhìn thấy Hách Nhĩ Mạn đang làm gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng động lục đυ.c đồ đạc.

Đợi đến khi Hách Nhĩ Mạn quay lại, trong tay cầm một chồng sách: [Cẩm nang chăm sóc trứng rồng], [Chăm sóc trứng rồng trước tiên bạn phải làm như thế này], [Trứng rồng muốn nói] vân vân.

Tên những cuốn sách phía dưới Ôn Nghênh không xem tiếp nữa.

Tuy nhiên... Đã xuất bản thành sách rồi, vậy có phải cũng có một số mẹo nhỏ để Long tộc trưởng thành có thể giao tiếp với trứng rồng hay không?

Bản thân Long tộc là một chủng tộc rất thần kỳ, có năng lực này cũng rất hợp tình hợp lý.

Ôn Nghênh đau khổ vì chỉ có thể nghe, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, ngay cả ngôn ngữ cơ thể cũng không được. Chỉ dựa vào phản hồi cảm xúc thì không thiết thực lại rất phiền phức, nếu có thể giao tiếp thuận lợi, vậy thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Hách Nhĩ Mạn lật cuốn sách phân tích trứng rồng ra, lần theo mục lục tìm đến trang tương ứng với phản ứng vừa rồi của trứng rồng.

Ôn Nghênh ở bên trong trứng rồng ngẩng đầu nhìn, nhưng vẫn không thể nhìn thấy một chữ nào.

Hách Nhĩ Mạn đọc từng chữ từng chữ phân tích xong cả trang, khép sách lại, điều chỉnh đèn trong khoang ấp trứng sáng hơn một chút.

"Wooo!"

Không phải cái này.

Còn chưa kịp phản đối, lại nghe Hách Nhĩ Mạn nói: "Ngủ ngon."

Ôn Nghênh: "..."

Phản ứng bất thường của trứng rồng sau khi mọi người rời đi, là vì ánh đèn, và... không nói ngủ ngon?

Ném cuốn sách vớ vẩn đó đi, cầu xin anh đó.

Sau khi Hách Nhĩ Mạn nói xong, sự im lặng đầy lời muốn nói của trứng rồng được cho là đã nghe thấy những gì muốn nghe, nên yên tĩnh lại.

Y giơ tay tắt đèn trần trong phòng ấp trứng, xoay người đi về phía cửa.

Ôn Nghênh liếc nhìn chồng sách bị bỏ lại không xa, nghĩ đến cuốn sách bị Hách Nhĩ Mạn lấy đi liền thở dài một hơi.

Nhưng trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là... Làm sao để đi cùng Hách Nhĩ Mạn.

Bóng lưng Hách Nhĩ Mạn đã sắp biến mất khỏi tầm mắt cậu, Ôn Nghênh dứt khoát không do dự nữa, trực tiếp húc tung cửa kính khoang ấp trứng nhảy xuống.

"Cốp"

Nơi đặt khoang ấp trứng không cao, thêm vào đó trên mặt đất trải một lớp thảm lông dày cộp, trứng rồng rơi xuống đó không hề có cảm giác gì, chỉ phát ra một tiếng động nhỏ trầm đυ.c.

Hách Nhĩ Mạn dừng bước, quay đầu lại thì thấy khoang ấp trứng trống không.

Quả trứng rồng hình bầu dục nằm gọn một nửa trong tấm thảm lông dài, vùng vẫy cố gắng di chuyển.

Hách Nhĩ Mạn bước tới ngăn cản hành động vùng vẫy của trứng rồng.

"Ah woo!"

Quả trứng rồng được nhặt lên liền trở nên ngoan ngoãn, tuy chỉ mới có chưa đầy một ngày, nhưng có vẻ như nó đã rất quen thuộc với việc nằm gọn trong tay y, ngay cả việc điều chỉnh tư thế cũng trở nên thuần thục.

Dường như Hách Nhĩ Mạn đã hiểu ý của trứng rồng: "Nhóc muốn đi cùng tôi sao?"

"Woo!"

Đúng vậy!

Hách Nhĩ Mạn liếc nhìn khoang ấp trứng, rồi lại cúi đầu nhìn quả trứng rồng, có vẻ rất do dự.

Lẽ ra, quả trứng rồng sẽ rất thích khoang ấp trứng mới phải.

Tại sao lại muốn rời đi.

Khoang ấp trứng vừa được điều chỉnh, dữ liệu không có vấn đề gì.

Vậy thì vấn đề chỉ có thể là...

Hách Nhĩ Mạn đang định mở cuốn sách trên tay ra, thì khựng lại, rồi chọn một cuốn khác từ chồng sách để xem.

Lợi dụng lúc y đang đọc sách, Ôn Nghênh lại cần mẫn giúp Hách Nhĩ Mạn chải vuốt tinh thần lực, chải vuốt được thêm một chút nào hay chút ấy, ít nguy hiểm hơn một chút, tự nhiên là phải tranh thủ thời gian.

Trong lúc nhất thời, trong phòng ấp trứng, mỗi người đều bận rộn với việc của mình.

Sau khi lật không biết bao nhiêu trang sách, Hách Nhĩ Mạn đã tìm thấy lời giải thích tương ứng cho hành động kỳ lạ của quả trứng rồng.

Dựa dẫm sao?

Quả trứng rồng đột ngột đến một môi trường xa lạ, vì vậy nó đặc biệt phụ thuộc vào người mang nó về.

Cũng có thể là quả trứng rồng không muốn ở một mình, không liên quan gì đến thiết bị.