Chương 6

Hơi ấm mất đi khiến Ôn Nghênh sững người trong chớp mắt, móng vuốt khẽ nhúc nhích, theo bản năng muốn nắm lấy, nhưng lại bất lực ở bên trong quả trứng rồng.

Ôn Nghênh chớp chớp mắt, muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ trứng nhưng cũng chỉ thấy một màu đen kịt, cậu còn chưa kịp lên tiếng bỗng cảm thấy mình được bế lên một lần nữa.

Hách Nhĩ Mạn ôm khoang bảo hộ để lên đùi, đưa tay vào xoa xoa quả trứng rồng.

Động tác này của y rất cứng ngắc và vụng về, khựng lại một chút rồi lại vỗ nhẹ.

Như đang dỗ dành, lại như đang nói "đừng sợ".

Hách Nhĩ Mạn cố ý nhẹ tay, nhưng sức mạnh của Long tộc vốn dĩ đã hơn người thường gấp bội, quả trứng rồng trong khoang bảo hộ bị lay động, nghiêng sang một bên l*иg.

"Cộp" một tiếng.

Hách Nhĩ Mạn theo bản năng muốn đỡ lấy, nhưng lại như e ngại điều gì, chần chừ thu tay lại.

Có lẽ hành động y tự cho là thân thiện, trong mắt trứng rồng lại là khıêυ khí©h và gây tổn thương.

Giống như khi y từ chiến trường trở về, loài người hân hoan trước sự thất bại của Trùng tộc, nhưng khi nhìn thấy y, họ lại lộ ra vẻ sợ hãi, sợ hãi khiến họ quên mất y đã từng làm gì, chỉ một mực nhớ đến tinh thần lực chết chóc của Long tộc, bài xích và xa lánh.

Có lẽ lúc này trứng rồng cũng rất sợ hãi.

Y không giỏi giao tiếp với trứng rồng.

"Ai Đức Mông..."

Ai Đức Mông đang chăm chú nhìn bản đồ phía trước không thể quay đầu lại, chỉ có thể hỏi: "Sao vậy?"

Ôm trứng rồng loạng choạng ổn định thân hình, lúc này Ôn Nghênh mới hoàn hồn, cậu không nhận ra tâm trạng phức tạp của Hách Nhĩ Mạn, quay đầu điều chỉnh lại hướng của trứng rồng, lăn về phía ánh sáng le lói từ lối ra, rơi chính xác vào tay Hách Nhĩ Mạn.

"Woo!" Bên trong trứng rồng, Ôn Nghênh vui vẻ lắc lắc đuôi.

Cảm nhận được sức nặng truyền đến từ lòng bàn tay, Hách Nhĩ Mạn vốn định bảo Ai Đức Mông chăm sóc trứng rồng, nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng lại, nhìn chằm chằm quả trứng rồng đang vui vẻ lăn lộn trong tay mình, không hề có chút bài xích nào, cảm xúc cũng không hề mất mát hay sợ hãi, nói là vui mừng cũng không ngoa.

"Cộc cộc" "Cốc cốc"

Bên trong còn truyền đến tiếng gõ vỏ trứng của rồng con, không theo quy luật nào, giống như từng tiếng gõ vào lòng bàn tay y.

Hách Nhĩ Mạn nhìn cậu hồi lâu, đầu ngón tay chậm rãi khẽ miết trên vỏ trứng.

"Sao vậy Hách Nhĩ Mạn?" Ở phía trước, Ai Đức Mông không nhận được hồi âm lại hỏi lại.

"Không có gì." Dừng một chút, Hách Nhĩ Mạn nói: "Tập trung đi."

Ai Đức Mông: "???"

-- "Thiết bị phòng thủ đã được kích hoạt, chuẩn bị thực hiện bước nhảy đầu tiên. Vui lòng kiểm tra dây an toàn, không được rời khỏi chỗ ngồi trong quá trình nhảy."

Giọng thông báo điện tử của phi thuyền vang lên.

Hách Nhĩ Mạn khép tay lại, giữ chặt khoang bảo hộ.

Mọi thứ chưa biết trong tinh tế đều rất mới mẻ đối với Ôn Nghênh, bao gồm cả nhảy qua lỗ sâu nghe có vẻ rất nguy hiểm này.

Ôn Nghênh yên lặng chờ đợi, ngay sau đó, xung quanh rung chuyển dữ dội: "Woo?"

Cậu chỉ kịp phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi và gấp gáp, sau đó giống như bị người ta cho vào máy giặt l*иg ngang, bật chế độ quay chậm, bắt đầu lắc lư chóng mặt.

Được bảo vệ bởi khoang bảo hộ cộng thêm sự che chở của Hách Nhĩ Mạn, tác động tiêu cực do nhảy qua lỗ sâu tạo ra đã giảm đi rất nhiều.

Mặc dù vậy, khi dừng lại, Ôn Nghênh vẫn thở phào nhẹ nhõm, may mà trứng rồng không có lòng đỏ lòng trắng, nếu không chỉ với một lần nhảy qua lỗ sâu này, lòng đỏ và lòng trắng đã bị lắc đều lên rồi.

Du hành giữa tinh tế là một việc rất nhàm chán.

Trên phi thuyền có phòng chiếu phim, phòng chơi bida, đủ loại hình thức giải trí, nhưng đối với những phi thuyền không được trang bị những thứ này, trong hành trình dài đằng đẵng, đừng nói là tìm một việc gì đó để gϊếŧ thời gian, mà ngay cả ngồi yên một chỗ cũng là một việc khó khăn.

Không biết đã bay bao lâu, Ôn Nghênh dần cảm thấy buồn ngủ.

Từ lúc mới xuyên sách đến giờ, cũng chỉ mới trôi qua vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trong thời gian ngắn tiếp nhận nhiều thông tin xa lạ như vậy, cộng thêm việc phải điều khiển trứng rồng di chuyển trong vỏ trứng, quả thực là một việc rất tốn sức.

Không có việc gì khác để treo tinh thần, vừa rảnh rỗi, mệt mỏi và buồn ngủ ập đến, Ôn Nghênh liên tục ngáp mấy cái.

Cậu dụi dụi mắt, tìm một tư thế thoải mái trong trứng rồng rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, quyết định ngủ một giấc trước.

Trước khi ngủ, cậu không quên gõ gõ vỏ trứng: "Woo woo..."

Đi ngủ đây. Có chuyện gì nhớ gọi tôi.

Lời nhắn trước khi ngủ, nhưng hiển nhiên, Hách Nhĩ Mạn không hiểu.

Chỉ là từ hơi thở dần đều đặn của trứng rồng, y đoán, có lẽ rồng con đã ngủ.

Y suy nghĩ một chút, đầu ngón tay nhấc tấm đệm xếp ở góc khoang bảo hộ lên, trải ra như một chiếc chăn lông nhỏ đắp lên trứng rồng.

---